Top 20 Bài thơ hay nhất viết về Đà Lạt
Đà Lạt vốn nổi tiếng khắp bốn phương là thành phố mộng mơ, thành phố ngàn hoa, thành phố sương mù. Có lẽ bởi vậy, Đà Lạt đã từ lâu trở thành nguồn cảm hứng...xem thêm ...
Đà Lạt ta về
Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng!
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông!
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim!
Tác giả: Khuyết danh
Thành phố mộng mơ
Thành phố nghiêng nghiêng trong chiều mưa
Đồi núi căng tròn nhấp nhô nỗi nhớ
Những con đường phập phồng hơi thở
Ngàn hoa nở như là thắp lửa
Đà Lạt bồng bềnh trôi trong sương
Phố núi nhẹ nhàng đón anh và em
Trong nắng vàng cao nguyên trong lững lờ mây trắng
Hồ Xuân Hương soi bóng trời bát ngát
Rừng thông xanh vi vút gió ngàn
Chúng ta đi lang thang
Trên thành phố mộng mơ như đứa con đi xa giờ trở lại
Mimosa nở vàng huyền thoại
Thung lũng Tình yêu vẫn đợi người về
Xứ hoa đào trong khúc hát say mê
Như được sống một thời tuổi trẻ
Thành phố như em luôn mới mẻ
Cứ lặng lẽ lớn lên vươn rộng những con đường
Đà Lạt mơ màng
Đà Lạt mến thương
Tác giả: Trịnh Quốc Thắng
Đà Lạt chớm đông
Mùa đông đã về trên đồi thông lạnh
Nghe núi rừng xào xạc gió vờn cây
Trời rất cao dăm ba cụm mây bay
Bên triền giốc vài cánh hoa tươi thắm.
Tôi thích thú, tôi say mê lặng ngắm
Từ đồi cao xuống thung lũng sương mờ
Nắng cao nguyên, vàng, rực rỡ, nên thơ
Ở buổi sáng, một mùa đông Đà Lạt.
Tôi lặng ngắm chập chùng thông bát ngát
Vùng núi đồi trùng điệp một màu xanh
Tấm lụa vàng là màu nắng long lanh
Trải rất nhẹ như choàng vai vạn vật.
Bỗng nhớ quá những ngày xưa... xa khuất
Cũng nơi đây trong khổ lụy quân trường
Cũng nơi đây cùng điếm cỏ cầu sương
Sinh tử mịt mờ, trăng treo vó ngựa.
Rồi khi tàn cuộc binh đao khói lửa
Bạn bè xưa, mỗi đứa một phương trời
Kẻ tù đày, người bỏ xác biển khơi
Dăm ba đứa bạc đầu nơi xứ lạ.
Phút hồi tưởng tâm hồn như hóa đá
Tiếng thở dài như tiếng vọng sơn khê
Giọt sương rơi làm nặng trĩu lối về
Về đâu nhỉ, đâu đường xưa lối cũ!
Tác giả: Yên Sơn
Đà Lạt Một Lần Trăng
Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng…
Tác giả: Nguyễn Duy
Thăm Đà Lạt
Đường lên Đà Lạt sáng nay
Cờ đỏ sao vàng phấp phới bay
Xe chạy thành dòng như nước chảy
Đồi thông dào dạt gió cùng mây.!
Anh đã về đây lại đến đây
Hồ Xuân dạo bước mây trắng bay
Anh gửi đôi lòi vào trong gió
Chuyển đến cho nàng những đắm say.,
Một năm về trước cũng nơi này
Đồi thông thoang thoảng hương cỏ may
Cùng em dạo bước đi trong nắng
Hồ Xuân soi bóng tay nắm tay.!
Anh lại về đây lại đến đây
Vẫn đồi thông đó vẫn rừng cây..
Tình em đã bay vào trong gió
Ngơ ngẩn mình anh..đám cỏ may..!!!
Tác giả: Phạm Ngọc Toàn
Đà Lạt Buồn
Đường quanh co đến bờ hồ than thở
Bỡ ngỡ lần đầu đến thành phố ngàn hoa
Hoa đó hoa đây, đẹp quá vỡ òa
Ôi Đà Lạt, phố sương mù mơ mộng
Trên sườn đồi cao vút những ngọn thông
Phía bên kia đỏ thắm quả dâu hồng
Ở sau lưng hoa thắm tràn nhựa sống
Trước mắt buồn, hồ Hương mênh mông
Nhưng hỡi ơi!
Lòng rượi buồn cảnh đẹp cũng như không
Sống phiêu du sao vướng nỗi tơ hồng
Người thì đông mà trong lòng trống rỗng
Giống khóc òa mà trong cơn mưa giông
Thôi thì…
Cứ lông bông cho hết ngày “than thở”
Rồi xa mờ những ký ức xa xôi
Mây buồn mây vẫn cứ trôi
Ta buồn ta cứ mình ta một mình
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Đà Lạt Mùa Không Em
Hoàng hôn vắng lạnh phía chân mây
Cánh nhạn sa đàn chốn nào đây?
Đông đến bơ vơ miền giá lạnh
Tìm nhau mấy thuở được xum vầy!
Anh thích lang thang những nẻo đường
Chiều buồn lặng lẽ ánh tà dương
Khói thuốc bâng khuâng rơi nhung nhớ
Khẽ hát vu vơ nơi phố sương
Đà Lạt mùa này vẫn mưa bay
Đỏ tía hồng phai hương hoa say
Vẫn những đêm trăng nghe mưa đổ
Nhưng chẳng còn em vãng chốn này
Đà Lạt mùa này nhớ dáng em
Nhớ bờ tóc rối ngát hương đềm
Vai gầy, ánh mắt, bàn tay nhỏ
Hồn em có phải quyện vào đêm?
Thôi rồi Đà Lạt đẫm hồn thơ
Ánh đèn phố thị át trăng mơ
Ngàn hoa sao vẫn còn lạt lẽo
Để phố bơ vơ, phố thẫn thờ!
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Từ Những Bờ Hoa Gió Thổi Về
Tôi bỗng gặp tuổi thơ tôi ở đây
Với bờ hoa quỳ vàng nắng
Con đường âm vang sỏi trắng
Phố trập trùng sau những đồi thông
Nghe xôn xao gió dậy trong lòng
Sương quấn quýt ta về trên phố cũ
Thông đang độ vào mùa đậu quả
Nghe mơ hồ tiếng lá xao
Như trò chơi đuổi bắt ngày nào
Vừa gặp đấy rồi lạ lùng biến mất
Căn gác nhỏ, một lời hẹn trước
Bậc thềm ẩm ướt hoa rơi
Đồi thông cao lững thững mây trôi
Thành phố hiện sau vòm trời ảo ảnh
Dãy Langbian như một vòng tay lớn
Hương ở đâu theo gió thổi về
Con đường quanh co nở rộ tường vi
Sương mỏng mảnh bay qua chiều Đà Lạt
Hoa “đừng quên tôi” tím lối vườn tha thiết
Tùng biếc xanh đứng hát với mây trời
Và nắng chiều, vàng rực, nắng chiều ơi
Cứ tuôn mãi thác vàng trên mái phố
Cứ lấp lánh một câu chuyện cổ
Đã đọc đâu rồi suốt tuổi thơ
Tôi đến đây, giao ước với người xưa
Để được sống trong chiều vàng Đà Lạt
Tóc ai bay ngang trời như tiếng hát
Từ những bờ hoa gió thổi về
Tác giả: Trần Nhật Thu
Thành Phố Sương Mờ
Đà Lạt ngàn hoa nở rợp đường
Tinh mơ sáng sớm trắng mù sương
Bên hồ than thở Uyên Ương khóc
Thung lũng tình yêu lắm đoạn trường
Phố thị tưng bừng tràn ngập sắc
Vườn bông rực rỡ tỏa thơm hương
Ghé thăm một lần rồi nhớ mãi
Đà lạt ngàn hoa nở rợp đường
Tác giả: Vũ Hùng Việt
Qua miền hoang vu
Đêm cao nguyên không ngủ
Nước mắt ướt trăng gầy
Tôi ngồi nghe gió hú
Khản giọng triền hoang vu
Tháng năm đau quay mặt
Ép tiếng ve học trò
Phượng hồng rơi nước mắt
Chảy ngược vào câu thơ
Đêm cao nguyên gió hú
Thổi qua miền hoang tôi...
Tác giả: Đặng Văn Chương
Hồ Than Thở
Tiếng thở tràn qua thế kỷ
lời than văng vẳng gió ngàn
một mối tình đi vào huyền tích
cao nguyên hồn vẫn lang thang
bao du khách rủ nhau về Than Thở
thoáng lạnh buồn trong mắt hồ thu
chiêm ngưỡng xứ thần tiên hồn phiêu du bảng lảng sương mù
Có phải âm thanh đại ngàn nức nở
khoác mây chiều qua Thung lũng Tình yêu
trời sướt mướt cuộc tình dang dở
nghẹn chuông chùa từng giọt đăm chiêu.
Tác giả: Đỗ Toàn Diện
Đà Lạt mộng và hoa
Đưa em dạo phố sương mù
Hiu hiu gió thổi mây mù bay bay
Đà Lạt phố núi chiều nay
Hoa vàng trải lối hương bay nồng nàn.
Dã quỳ kêu hãnh sắc vàng
Hoa cúc đại đóa dẫn mùa thu sang
Phăng- xê tím thẫm hôn hoàng
Đồi Cù lộng gió nắng vàng thông reo.
Cam Ly thác đổ trên đèo
Langbiang nhớ xóm nghèo vườn hoa
Sương giăng mây trắng là đà
Màu hoa Đà Lạt mộng hoa chập chùng.
Tình yêu Than thở thủy chung
Hồ Xuân Hương nhớ trùng trùng cao nguyên
Đà Lạt nợ Đà Lạt duyên
Đà Lạt hương sắc nghiêng nghiêng Sài Gòn.
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Đà Lạt cuối thu
Về từ độ ấy cuối thu
Đà Lạt ơi vẫn sương mù trong ta !
Ắp đầy thành phố màu hoa
Nhắc lòng ta nhớ chiều xa bồi hồi
Ơ kìa mây trắng lặng trôi
Lời ca ai hát mình tôi nhớ thầm…
Giấu lòng vào chốn lặng thinh
Đà Lạt ơi, nỗi nhớ duyềnh trong tim.
Tác giả: Hồng Liễu
Một ngày bỗng nhớ
Nhấp nhô đồi, nhấp nhô mái ngói
Con dốc dài con dốc quá cao
Anh rã rời chân theo chiều quá vội
Thung lũng Tình yêu còn ở tận nơi nào
Bỗng nhiên phố đêm nay se se lạnh
Vẫn xôn xao hoa làm chợ lắm sắc màu
Quán nhỏ, phượng tím nghiêng một nhánh
Cho tình cờ ta lại quen nhau
Nụ cười ai như sao rơi đáy mắt
Tóc che nghiêng cho phố dịu dàng đêm
Anh giật mình con tim se thắt
Bởi hôm nào anh có bỗng nhiên em
Hồ Xuân Hương thoáng lung linh huyền ảo
Giấc mơ nào ùa lại quá hồn nhiên
Em cứ thẹn thùng vân vê tà áo
sợ mai này anh tiếc nuối sầu miên
Không thể mang theo cả đêm Đà Lạt
Anh đi về nỗi nhớ một mình thôi
Chút kỷ niệm rót vào hồn đắng chát
Nhánh phượng buồn tím ngát bỗng nhiên rơi....
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hùng
Chiều Đà Lạt
Chiều Đà Lạt hoàng hôn
Tím chân đồi bảng lảng
Một mình rừng thông vắng
Thẫn thờ tôi mình tôi
Nghe mơ màng tiếng suối
Như lời kẻ xa nhà
Gió chiều ngân nga hát
Đà Lạt chìm thu ca
Thung lũng tình yêu nhớ
Mưa lất phất tìm về
Đôi tình nhân bên dốc
Lời yêu thầm lắng nghe
Lá vàng rơi thềm vắng
Dã quỳ bừng sắc hương
Kìa đồi thông hai mộ
Gọi đêm về mượt sương.
Tác giả: Hồng Liễu
Thành phố trầm buồn
Thành phố buồn, bước chân tôi lang thang
Dòng mưa nhẹ ướt nhòa tâm hồn
Cuộc sống tràn ngập những ảo mộng
Nỗi buồn nặng trĩu biến thành sầu uất.
Thành phố buồn, nỗi buồn ai hiểu được
Đồi thông Hai Mộ ôm sầu uất
Hồ Xuân Hương im lặng, đầu gục xuống
Nơi nào đó giữa tím Than Thở.
Thành phố buồn, giọt sương nhòa lạc lõng
Trăm sắc hoa đời hương nồng ngát
Tại sao thuyền đánh dấu vết ngược dòng
Chia cách, trái tim chống chọi nỗi đau.
Thành phố buồn, lạnh buốt như trái tim co quắp
Hàng thông reo vang như làn khói mơ
Khóc cho hồn tan nát, màu nâu phai nhạt
Bước đi trên con đường tình, đầu gục ngã.
Thành phố buồn, giấc mơ tình yêu tan vỡ
Sân ga buồn chia ly như tình đau đớn
Con tàu rời đi, để lại phía sau sự cô đơn
Nỗi ghen hờn vẫn ngấm đọng trong quá khứ!
Tác giả: Long Vương
Ngẫu hứng Đà Lạt
Lang thang Đà Lạt một mình
Nghe thông gọi gió nghe tình gọi mây
Ban mai lạc mảnh trăng gầy
Xác xao tiếng lá nhẹ bay sườn đồi.
Dã quỳ đang giấc ngủ vùi
Đợi ngày bung sắc lưng trời vàng mơ
Nắng non xoai xoải quanh hồ
Rầu rầu mắt ngựa bên bờ mơ hoang.
Chân trời tím đến ngỡ ngàng
Lay phay mưa bụi giăng ngang lối về
Đắm mình vào những cơn mê
Chuông chùa đâu thỉnh mà lê thê hoài.
Chợt buông một tiếng thở dài...
Tác giả: Phạm Ánh Sao
Đà Lạt trăng mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Mùa đông Đà Lạt
Cắt bỏ lớp sương mù, gió đuổi theo làn khói
Ngực mở rộng, thảm thông mở ra vô tận
Đôi mắt dã quỳ mở to, ngóng trông chờ đợi
Đà Lạt, anh bước vào mùa đông phong cách.
Hương thơm lan tỏa, hoa nở khắp phố núi
Gương mặt Hồ Xuân Hương tỏa sáng lung linh
Bức màn thơ không lạnh khi em kết nối muôn nỗi niềm
Sợi nhớ, sợi thương, đêm dệt nên huyền thoại tình yêu.
Đường quanh co khép kín bao niềm mong đợi
Màu xanh ngát hẹn ước trên những dải thông cao vút
Lời nói lảng lảng như làn mây trắng thoảng bay
Như chuyện tình xa xưa, Đà Lạt đón đợi mùa đông.
Tác giả: Giang Hồng
Đà Lạt nhớ
Hà Nội bây giờ đã lạnh chưa em
Đà Lạt đổi mùa lạnh bàn chân bước
Mây xuống núi phủ mặt hồ xanh biếc
Đà Lạt sương rơi những cánh hoa vàng.
Thành phố run run đêm ngủ mơ màng
Anh cũng nhớ em run run không ngủ
Hồ Than Thở rì rào lời nhắn nhủ
Em có về Đà Lạt mộng mơ không?
Bên Tháp Cam Ly chiều xuống mênh mông
Nắng Thung Lũng Tình Yêu tràn nỗi nhớ
Đêm mưa ướt đồi Thông thương Hai Mộ
Truyền Lâm ơi ngơ ngẩn gió mây lùa.
Hồ Xuân Hương đêm ngủ đã say chưa
Xao xuyến quá ngày xưa bao kỷ niệm
Lòng say đắm nhìn sương đêm rơi xuống
Tay trong tay hạnh phúc thắm môi cười.
Lạc bước giữa Đà Lạt, hoa khoe sắc,
Hồn Hà Nội kề bên, nhớ mãi không phai.
Đêm dạo quanh hồ Tây, gió nhẹ thổi, Má hồng ấm, mùa đông tràn đầy tình.
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .