Top 11 Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em (lớp 7) hay nhất
“Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba”. Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta đã...xem thêm ...
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 1
Trong mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn thân thiết của riêng mình. Người đó không hẳn là người tuyệt vời nhất mà bạn gặp nhưng người đó phù hợp và cho bạn đủ cảm giác tin tưởng để ở bên chia sẻ những điều trong cuộc sống. Như bao người khác, tôi có cô bạn mà đối với tôi cô ấy giống một thân trong gia đình mà tôi hết mực trân trọng.
Bạn thân tôi là một cô gái khá xinh xắn, nước da trắng ngần, mái tóc suôn dài và hơi ngả sang màu nâu. Chiếc mũi dọc dừa cao, ánh mắt tinh anh và khuôn miệng trái tim xinh xắn. Nhiều lúc chính tôi cũng thấy ghen tị vì sự xinh đẹp của cô ấy. Không những xinh đẹp, bạn tôi còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. Cô ấy là người nhạy bén và nhanh trí. Vì nắm bắt tâm lí người khác khá tốt nên bạn ấy xử lí công việc của một người lớp trưởng rất chu toàn và giải đáp được những khúc mắc của người khác khiến cho lớp học của chúng tôi luôn đoàn kết. Bạn ấy còn là một cô gái vô cùng tốt bụng. Bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng đều tìm cách giúp đỡ hết mình và cùng kêu gọi những người khác giúp đỡ. Chính tôi cũng ngưỡng mộ cách bạn ấy đối nhân xử thế và cư xử với người khác, kính trên nhường dưới, yêu mến trẻ con và hết mình với mọi người. Đối với gia đình tôi, bạn ấy như một người con mà bố mẹ tôi có được. Bạn luôn giúp đỡ tôi, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình tôi; mỗi khi có công chuyện, bạn không ngần ngại giúp đỡ. Nhiều lúc chính tôi cũng tự hỏi mình đã làm gì để có được một người bạn tốt bụng như thế.
Chúng tôi quen nhau khá tình cờ khi học cùng lớp. Tuy có gương mặt xinh đẹp nhưng ở bạn ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng, hơi khó gần. Ban đầu tôi không có ấn tượng tốt với cô gái này vì thấy lạnh lùng và ít nói. Hết một kì học chung, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Nhưng cơ duyên thực sự đến khi trường chúng tôi có hoạt động ngoại khóa, tôi nhớ lúc đó tôi có chuyện buồn, dù tham gia cùng mọi người nhưng tôi chỉ nép mình ở một góc nhìn các bạn khác vui chơi. Đúng lúc ấy, cô bạn nay tiến đến gần tôi, ngồi cạnh im lặng một hồi lâu và vỗ về tôi, mọi cảm xúc như vỡ òa, tôi khóc như đứa trẻ con mà không nói nên lời. Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi dạo, bạn ấy hỏi han những câu chuyện của tôi, cho tôi lời khuyên trong cuộc sống. Chính từ sự trân thành nhưng cũng rất tinh tế ấy làm tôi yêu quý cô bạn này. Chúng tôi tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn và nhận ra cả hai vô cùng hợp nhau về tính cách. Tôi nhận ra cô ấy không hê lạnh lùng, khó gần mà ngược lại rất hòa đồng, vui vẻ. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết từ lúc nào không hay.
Đến nay, chúng tôi đã là bạn của nhau được khoảng ba năm, thời gian tuy không quá dài nhưng nó đủ làm chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn và gắn bó với nhau; cùng giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. Vẫn biết rằng chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều đổi thay và chúng tôi cũng phải lơn lên nhưng cả hai luôn cố gắng để tương lai sau này cùng nhau tốt đẹp hơn, có ích hơn.
Chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân. Chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể tốt với chúng ta vô điều kiện như thế. Người bạn thân của tôi không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người em, một mảnh ghép quan trọng trong gia đình tôi mà tôi luôn trân trọng, người bạn này luôn sống mãi trong lòng tôi.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 2
Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có rất nhiều bạn, nhưng chỉ có một hoặc một vài người bạn thân. Em cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Thanh - cô bạn thân nhất của em.
Thanh và em đã học cùng nhau từ hồi lớp Ba và đến bây giờ khi đã học lớp Bẩy hai đứa vẫn học chung một lớp với nhau. Đã gọi là bạn thân thì mức độ thân thiết sẽ hơn rất nhiều những người bạn khác, ban đầu chúng em cũng là những người bạn bình thường như bao người bạn khác, em vốn là một cô bé ít nói, ít nói chuyện với các bạn trong lớp, trong khi đó Thanh là lớp trưởng của lớp, học rất giỏi và tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của Đội của trường.
Thế rồi một hôm em bị ốm nặng, phải nghỉ học mất một tuần, Thanh đã thường xuyên đến nhà thăm em và chép bài giúp em đồng thời giảng bài cho em để em nắm được những bài học trên lớp. Và chúng em bắt đầu thân nhau từ hồi đó, qua việc này em cảm nhận được rằng Thanh rất quan tâm đến người khác, không phải vì trách nhiệm của một lớp trưởng mà vốn dĩ Thanh đã là một người như vậy. Một lần, cô giáo phát động phong trào "Đôi bạn cùng tiến", Thanh xung phong sẽ ghép thành đôi với em, vì lực học của em cũng khá kém, thế rồi chúng em được cô giáo chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau, tình bạn của hai đứa càng ngày càng trở nên thân thiết.
Em thường xuyên đến nhà Thanh để làm bài tập, đến nhà bạn ấy mới biết không chỉ học giỏi mà Thanh còn rất hiếu thảo với bố mẹ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngoài giờ học trên lớp Thanh còn giúp đỡ bố mẹ làm một số việc nhà. Chỉ trong một thời gian, lực học của em đã khá hơn rất nhiều và em cũng hòa đồng hơn, tham gia hoạt động của trường nhiều hơn. Từ đấy đến bây giờ, khi đã học lớp Bẩy chúng em vẫn là một đôi bạn thân thiết, chúng em hay đến nhà nhau chơi, bố mẹ em rất quý Thanh và ngược lại bố mẹ em cũng vậy. Bố mẹ hai đứa rất vui vì con mình có một tình bạn đẹp như thế, cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Như thế là tình bạn của hai đứa em đã được bốn năm, tuy không phải là một thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng em hiểu về tính cách của nhau.
Thỉnh thoảng tuy có những cãi vã giận hờn nhưng chỉ một thời gian ngắn là hết và chúng em lại thân thiết như ban đầu. Em rất thích vẽ nên ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, còn Thanh, bạn ấy ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn. Và chúng em đang cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ của riêng mình. Không biết mỗi khi lên lớp mới chúng em có được học cùng nhau nữa không, nhưng cho dù không được học cùng nhau nữa thì tình bạn của hai đứa vẫn vậy. Như câu thơ: "Đã là bạn suốt đời là bạn/ Đừng như sông lúc cạn lúc bồi". Mỗi khi một trong hai đứa có truyện không vui, thì lại tìm đến đứa kia để kể lể, tìm nguồn động viên, khích lệ.
Thanh là một người bạn tốt và tình bạn của em rất thân thiết. Cuộc sống còn rất nhiều điều đổi thay nhưng mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi thân thiết như vậy.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 3
Người ta có thể có nhiều điều đáng để tự hào: tự hào về sự giàu có của gia đình, tự hào về sự thành đạt của người thân… Riêng tôi, tôi tự hào vì có những người bạn tốt.
Người ta cứ đi tìm những định nghĩa về tình bạn nhưng thật khó có thể tìm được một cụm từ nào diễn đạt ngọn ngành ý nghĩa của hai từ ấy. Tình bạn có khi chỉ là một cái gì đó rất nhỏ nhưng lại có ý nghĩa thiêng liêng, cao quý vô cùng. Từ nhỏ, tôi đã kết thân với Bùi Hùng. Nhà cậu rất nghèo, bố cậu lại mất sớm vì vết thương mắc phải từ lúc còn chiến đấu ở chiến trường. Vậy mà trong suốt những năm học tập cùng nhau, chưa năm nào Hùng không đạt học sinh giỏi. Chơi với nhau thân thiết, tưởng chừng mình sẽ giúp đỡ được Hùng, nào ngờ cậu mới chính là người giúp lại bản thân tôi. Sức học của Hùng cùng với sự quan tâm của cậu những lúc cậu có thời gian đã giúp tôi tiến bộ lên trông thấy. Từ một cậu bé mải chơi, tôi đã trở thành một học sinh học khá. Như vậy đấy, tình bạn của chúng tôi là cả một quá trình dài vun đắp. Thật khó có thể cắt nghĩa được cái gì đã gắn kết chúng tôi. Chỉ biết rằng, chúng tôi sống với nhau gắn bó và rất chân thành.
Tôi biết có nhiều người ích kỷ hơn. Nhiều người cho rằng chỉ cần một người bạn thân là đủ. Và thế là họ chỉ suốt ngày quấn quýt với nhau. Họ coi như không có những người xung quanh họ. Thứ tình bạn như thế không thể coi là cao đẹp được. Mọi người kết bạn hãy nên nghĩ đến những lúc khó khăn. Ví như tôi vậy. Năm ngoái, mẹ tôi ốm nặng, mẹ phải nằm viện tới một tháng trời. Tôi và bố lo lắng nhiều lắm. Thế nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người, nhất là bạn bè bác sĩ của bố tôi, mẹ tôi đã qua khỏi và ngay sau đó lại khoẻ mạnh bình thường. Riêng tôi, tôi cũng phải cảm ơn không biết bao nhiêu người bạn. Không chỉ có Bùi Hùng - người vần thường xuyên lui tới - mà ngày nào cũng có bạn trong lớp trong trường đến thăm và động viên mẹ và tôi. Chính sự quan tâm của bạn bè mà tôi và mẹ có thêm nhiều nghị lực. Khi mẹ tôi khỏi bệnh, mẹ gọi tôi đến và nói: Mẹ tự hào về con và các hạn của con. Mẹ sống được cũng nhờ một phần ở sự giao hảo đầy ý nghĩa của các con. Đấy! Các bạn thấy không, trong những hoàn cành như thế nếu không có bạn bè, chúng ta làm sao có thể dễ dàng để đứng lên?
Tôi có thể kể ra nhiều và nhiều nữa những việc ý nghĩa mà bạn bè đã dành tặng cho cuộc sống của tôi. Tất nhiên, tôi cũng sẵn sàng đáp lại bạn bè trong những lần như thế. Càng nhớ lại, tôi càng quý trọng tình bạn nhiều hơn. Tôi càng phải tự nhắc nhở chính mình: sống ở trên đời phải kết giao với nhiều người bạn tốt. Có như vậy, bản thân ta cuộc sống của ta mới ngày một thêm rạng rỡ hơn lên. Dân gian ta từng khuyên nhủ: gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Câu tục ngữ nhắc nhở ta trong việc giao kết bạn bè. Lời dạy của người xưa vô cùng ý nghĩa. Bởi tình bạn chỉ cao quý và tốt đẹp nếu chúng ta biết chọn bạn mà chơi và biết biến tình bạn của mình trở thành một thứ tình cảm chân thành và ý nghĩa.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 4
Trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng sẽ có những người bạn thân thiết, người mà chúng ta có thể thoải mái chia sẻ những niềm vui, những nỗi buồn trong cuộc sống. Người bạn như một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho mỗi người. Và quan hệ tình bạn ấy như thế nào, tốt đẹp hay tiêu cực thì hoàn toàn nằm ở cách lựa chọn bạn bè, cách cư xử, quan tâm giữa những người bạn ấy. Nếu ta trân trọng và chân thành trong mối quan hệ ấy thì ta sẽ có được những người bạn đích thực, và ngược lại, ta sẽ cảm thấy cô đơn, trống trải vì chỉ có một mình. Và cũng rất may mắn, trong cuộc sống của mình, em cũng đã tìm kiếm được một người bạn đích thực, người có thể sẻ chia, đồng hành cùng em trên suốt con đường đời phía trước.
Từ năm học mẫu giáo đến khi đã trở thành một học sinh của mái trường cấp hai, em đã quen rất nhiều người bạn, chúng em đã cùng vui chơi, cùng học tập rất vui. Tuy nhiên, người bạn tốt nhất, thân nhất của em là bạn Phương. Em và Phương ở cùng một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành của Hà Nội. Em và Phương học cùng nhau từ năm lớp mẫu giáo, chúng em đã cùng giúp đỡ nhau trong học tập, có những niềm vui và nỗi buồn thì chúng em đều chia sẻ với nhau. Phương là một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt bạn to tròn trông rất hiền lành. Bạn học rất giỏi, vì vậy bạn ấy là người luôn giúp đỡ em cũng như các bạn trong lớp cùng học tập, mỗi khi có bài nào khó, chúng em thường nhờ Phương giúp, Phương luôn rất nhiệt tình, cởi mở giải đáp những thắc mắc, những bài toán khó mà chúng em không giải được. Trước khi chúng em trở thành những người bạn thân thiết như ngày nay, em đã rất ấn tượng và ngưỡng mộ Phương. Bởi bạn không chỉ học giỏi mà còn rất xinh đẹp, tốt bụng.
Ở những cấp học trước đó, em và Phương chỉ là những người bạn bình thường, tuy có nói chuyện, em có đôi lần nhờ Phương giúp giải những bài toán khó, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ bình thường. Chỉ lên cấp hai, khi bước vào một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, gặp những thầy cô và những bạn bè mới làm em rất bỡ ngỡ, cảm giác hồi hộp mong chờ nhưng cũng rất lo lắng, có chút cô đơn nữa. Bởi, trường cấp hai em theo học không phải là một ngôi trường ở huyện mà là ngôi trường ở tỉnh. Cũng vì vậy mà lớp cấp một của em chủ yếu học ở huyện, có lẽ em sẽ phải bắt đầu làm quen với mọi thứ mới lạ nơi đây. Khi đã được xếp lớp, thật tình cờ, em lại được chung lớp với Phương, bất ngờ hơn nữa là chúng em còn được ngồi cùng bàn. Ngỡ tưởng em phải học một mình nơi ngôi trường xa lạ này, nhưng bây giờ biết mình đã có một người bạn quen, niềm vui sướng khiến em và Phương bắt tay nhau rồi hét ầm lên, làm cả lớp đang nhốn nháo bỗng quay hết xuống nhìn bọn em. Lúc bấy giờ bọn em mới biết mình vừa làm ồn quá mức cho phép, chúng em đã bịt miệng lại và nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Có lẽ, từ thời điểm này em và Phương bắt đầu thân thiết và hiểu nhau hơn. Quen thân với Phương rồi em mới biết bạn ấy là một người rất vui vẻ, hài hước. Mỗi giờ ra chơi bạn ấy lại kể cho em rất nhiều câu chuyện vui như: Truyện Lọ Lem phải về sớm nên Hoàng Tử đã mang xe máy chở Lọ Lem về, nhưng đi đến giữa đường thì bị công an bắt vì xe không chính chủ, hay một trăm năm không có ai đánh thức được nàng công chúa ngủ trong rừng, vì một trăm năm rồi nàng không đánh răng.... những câu chuyện cổ tích được Phương chế rất hài hước, khiến giờ ra chơi nào em cũng cười đến đau bụng. Nhìn vẻ bề ngoài hiền lành của Phương em không nghĩ bạn ấy lại vui vẻ và hài hước đến vậy. Cũng nhờ có Phương mà học ở một ngôi trường xa lạ, bạn học xa lạ nhưng em không hề cảm thấy cô đơn mà trái lại rất vui vẻ. Em thật sự thấy vui và biết ơn khi Phương học cùng lớp với mình.
Có một kỉ niệm làm em nhớ mãi. Hôm đó sau khi kết thúc tiết năm của buổi học, trời cũng đã sẩm tối. Em cùng Phương vội vàng ra nhà để xe để lấy xe đi về. Nhưng thật không may, xe đạp của em đã bị xịt lốp nên không thể cùng Phương về nhà như mọi khi. Lúc ấy em rất buồn rầu và nghĩ sẽ ra mượn điện thoại của bác bảo vệ để gọi về cho bố, mong bố có thể lên đón. Nhưng cũng chưa kịp gọi thì trời bỗng đổ cơn mưa rào, chúng em đứng nép vào mái hiên của nhà xe để trú mưa. Lúc ấy em buồn đến phát khóc. Vừa đúng lúc ấy thì có một cánh tay dịu dàng để lên vai của em và lời nói đầy dịu dàng của Phương: "Đừng lo, tớ sẽ ở đây cùng cậu mà. Một lát nữa tạnh mưa rồi chúng mình cùng dong xe về". Vì quá bất ngờ vì sự cố hỏng xe nên em đã quên mất Phương. Hóa ra ngay từ đầu bạn ấy đã luôn bên cạnh em, khi thấy em lo lắng thì bạn ấy đã lên tiếng an ủi. Lúc ấy em đã rất muốn cảm ơn Phương, vì nếu không có bạn ấy thì thực sự em cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, cơn mưa đã tạnh, ngoài sân thi thoảng lại lộp độp những hạt mưa rơi từ trên tán lá cao, lúc ấy trời cũng đã nhá nhem tối. Em cùng Phương ra về. Vì đã gọi điện cho bố nên em chỉ còn cách ngồi đợi bố lên. Em cũng thấy rất có lỗi nên bảo Phương về trước nhưng bạn ấy bảo đợi bố lên đón em thì bạn ấy sẽ về. Lúc ấy em đã rất cảm động, vì trời tối, lại lạnh nữa mà chỉ có một mình em ngồi ở ghế đá thì cũng có chút sợ, nhưng bắt Phương phải ở lại cùng cũng khiến em cảm thấy rất có lỗi. Tuy nhiên, lúc bấy giờ em mới cảm nhận được thấm thía ý nghĩa cao đẹp của tình bạn. Bạn bè không chỉ cùng nhau chia sẻ những niềm vui mà còn hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Khi bố em lên đón, bố đã chở cả em và Phương về, còn hai chiếc xe bố em gửi ở phòng trực của bác bảo vệ, vì trời tối nên bố em không yên tâm cho Phương đi một mình. Hôm ấy bố đã đưa chúng em đi ăn món gà rán KFC rất ngon, chúng em cũng đã rất vui.
Có lẽ cũng kể từ hôm trời mưa ấy mà em và Phương trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chúng em đi đâu, làm gì cũng đều có nhau. Chúng em thân nhau đến mức khi mọi người thấy chúng em đi một mình thì như thấy một hiện tượng gì lạ lắm, mọi người sẽ thay nhau hỏi Phương đâu, hay sao hôm nay hai đứa không đi cùng nhau... Em đã có một người bạn vô cùng thân thiết, em rất yêu quý Phương và em cũng sẽ mãi mãi trân trọng tình bạn này của chúng em.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 5
"Tri kỉ... Để ta đặt hết niềm tin không hoài nghi..."
Mỗi khi câu hát ấy vang lên, lòng tôi lại xốn xang nghĩ đến Linh - người bạn thân duy nhất của tôi. Linh đã sát cánh cùng tôi dẫu lúc vui, buồn hay vào những lúc khó khăn nhất. Đối với tôi, Linh là một người bạn không thể nào quên.
Tôi và Linh học cùng với nhau ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Chúng tôi chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi cũng không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hàng ngày chúng tôi luôn cùng nhau đạp xe đi trên con đường làng thân thuộc. Mỗi khi có tâm sự hay buồn phiền trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Linh. Trong mắt tôi, Linh là một cô bạn rất dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh.
Nhưng có lẽ trong muôn vàn thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao, rộng biểu lộ sự thông minh, hoạt bát của bạn. Linh học rất giỏi. Năm nào đi thi bạn cũng đứng nhất, nhì của huyện, tỉnh. Những điểm 9, điểm 10 của bạn làm cho cả lớp phải nể phục. Linh hát cũng rất hay. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Linh hát. Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văn, giờ Toán căng thẳng. Không những học giỏi, hát hay mà bạn còn là cây văn nghệ của lớp, của trường. Có lần bạn tham gia cuộc thi " Giai điệu tuổi hồng" đã giành được giải quán quân khiến cho mọi người phải trầm trồ, phục bạn. Tôi quý Linh lắm, may mắn nhất trong cuộc đời của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có một người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là Linh không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Linh, không ai có thể quên được cái hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng bài cho các bạn học kém, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Linh chính là cô giáo nhỏ của mình.
Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của bạn. Nhà Linh không khá giả lắm, lại là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải giúp bố mẹ trông nom quán ăn nhỏ. thời gian dành cho việc học dường như không có mà bạn vẫn học rất giỏi. Việc đó khiến tôi hiểu được bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Linh vẫn rất hồ hởi. Khi đó tôi cảm thấy xót xa biết bao cô bạn thuở nhỏ của tôi. Tôi nhớ có lần, hôm đó trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi đều bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi cứ đi đi lại lại, trong lòng bồn chồn không yên. Khi mẹ con tôi chuẩn bị ăn cơm tối thì Linh xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượi, tay cầm một bọc ni-lông. Mẹ tôi đưa cho Linh cái khăn. Bạn vừa lau mặt vừa nói với tôi:
- Nước ngập cao ghê! Biết bạn sốt ruột nên nước vừa rút là mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho!
Tôi xúc động vô cùng. Linh tận tình và quan tâm tôi quá! Sau sự việc đó, tôi càng thấm thía hơn câu nói:
"Bạn thì có rất nhiều, nhưng bạn thân thì chỉ có một ".
Người bạn thân của tôi là như thế đấy. Đã là bạn suốt đời là bạn, phải sống trước như sau, không quan tâm giàu hay nghèo và vẫn bền lâu tình bạn. Dù sau này có phải xa nhau, tôi vẫn hi vọng rằng chúng tôi sẽ là bạn thân mãi mãi và lại có thể chia ngọt sẻ bùi cùng nhau:
"Bạn là đại dương còn tôi là sóng biển
Đại dương buồn sóng biển cũng mênh mông."
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 6
Trong suốt 7 năm đi học của tôi, tôi có rất nhiều bạn bè thân thiết. Riêng tôi, người bạn thân thiết nhất của em là Minh Thy. Suốt 7 năm qua, chúng tôi luôn học cùng lớp, ngồi cùng bàn và có với nhau biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp.
Tôi và Thy học cùng với nhau ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Thy có một khuôn mặt trái xoan tròn trĩnh, phúc hậu, ai nhìn thấy bạn cũng có cảm tình với bạn ấy. Minh Thy có dáng người cao cao, nước da trắng trẻo phù hợp với gương mặt ưa nhìn của bạn. Chiếc mũi dọc dừa xinh xinh mà ai nhìn một lần cũng phải khen ngợi.
Có lẽ trong muôn vàn ấn tượng của mọi người đối với Thy thì điều tôi thích nhất ở bạn ấy là vầng trán cao bộc lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn. Thy bị cận vào năm lớp bốn, đôi kính dày nhưng lúc nào thy cũng giữ gìn cẩn thận với cặp kính ấy. Điều nó làm cho khuôn mặt Thy không còn được hoàn hảo như trước kia nữa. Mái tóc bạn đen mượt mà, thẳng tắp. Hàng ngày, đi học bạn luôn cột tóc gọn gàng trước kia đến lớp.
Thy sở hữu một giọng nói nhỏ nhẹ, mang đậm âm điệu giọng nói miền Bắc, nghe thật ngọt ngào và êm dịu vô cùng. Mỗi lần Thy đọc bài nghe rất là hay. Bởi thế, vào giờ học văn, cô giáo thường gọi Thy đọc bài mẫu cho các bạn nghe. Minh Thy trong mắt tôi là một cô bạn học giỏi, tài năng, hết sức dễ thương và đáng yêu.
Năm nào cũng vậy, Thy luôn là học sinh giỏi của lớp. Thy luôn sôi nổi phát biểu trong mỗi giờ học. Các câu trả lời đều chính xác, được trình bày rất dễ hiểu khiến ai cũng nể phục. Trong lớp, bạn hay giúp đỡ bạn bè cùng nhau học tập nhưng Thy quản lớp rất nghiêm khắc, không một bạn nào dám ồn ào trong giờ học. Dù nghiêm khắc thế chứ, ai cũng yêu mến Thy. Tôi tự hào vì rất may mắn có được người bạn như thế. Thy đúng là một học sinh chăm ngoan, là một tấm gương sáng để bạn bè noi theo.
Lớp tôi có phong trào đôi bạn cùng tiến nên ai cũng nỗ lực học tập. Trong khi các bạn được cô giáo sắp xếp lại chỗ ngồi cho phù hợp thì tôi và Thy vẫn ngồi cùng nhau. Không phải do tôi học yếu mà đó là nguyện vọng của tôi và Thy. Chúng tôi hiểu rõ điều đó và tự giác nỗ lực tong học tập. Học hỏi cô bạn, tôi cũng sôi nổi trong giờ học lắm, liên tục giơ tay phát biểu xây dựng bài học. Nhiều lúc, thầy cô không biết gọi ai trả lời trước vì ai cũng hang hái và khao khát được trả lời. Những lúc như thế, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, cả lớp cùng cười thật vui vẻ.
Minh Thy còn là người kiên nhẫn. Tôi có chuyện gì buồn, hay kể lể về một việc gì đó, lúc nào bạn ấy cũng chăm chú lắng nghe và chia sẻ. Thật kì diệu, chính vì thái độ chân thành ấy, mọi nỗi buồn của tôi dù lớn hay nhỏ, phút chốc tan biến hết. Tình bạn của chúng tôi như thế đấy, song hành cùng nhau và nỗ lực cùng nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mỗi khoảnh khắc trôi đi, đối với chúng tôi đều tràn đầy ý nghĩa.
Bạn bè thì có nhiều nhưng có được một người bạn chân thành là một may mắn. Tình bạn chân thành cũng giống như một viên ngọc quý, cần phải trân trọng và gìn giữ. Tôi tự nhắc mình phải luôn tốt với Minh Thy, tốt với bạn bè của mình để tình bạn của chúng mãi mãi bền chặt, đẹp tươi.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 7
Trong cuộc sống của chúng ta không thể thiếu đi tình bạn, có rất nhiều tình bạn xung quanh ta và cũng có những người bạn khác nhau, bạn xã giao, bạn tâm giao, bạn thân và bạn tri kỉ. Một người bạn thân là người đã gắn bó chơi thân trong một khoảng thời gian dài, thấu hiểu từng thói quen, sở thích và tính cách của mình, luôn có mặt trong cuộc sống của mình. Em rất may mắn vì đã có một người bạn thân như thế, đó chính là cô bạn Lan Anh.
Quen nhau từ hồi học chung lớp 1, cho đến bây giờ em và bạn Lan Anh vẫn học cùng trường, cùng lớp và hàng ngày cùng lai nhau đạp xe tới trường. Cái tên của Lan Anh gần như nói lên tất cả về con người của cậu ấy, một nửa tên “Lan” chính là một người con gái thực sự, còn nửa tên “Anh” bộc lộ cho phong cách mạnh mẽ nam tính của bạn. Lan Anh tuy là con gái nhưng rất thích để tóc tém, dáng người đậm, chân tay khoẻ chắc nịch chẳng thua kém một đứa con trai nào.
Bạn ấy cũng hay mặc quần áo rộng rãi chứ không bao giờ mặc đồ bó và cũng chưa từng mặc váy hay áo có nơ, nếu ai không biết tính cách của bạn ấy chắc hẳn sẽ nghĩ cô gái này thật kì quặc. Nhưng không, Lan Anh chỉ mang vẻ bề ngoài như vậy còn thực chất bên trong cậu ấy vẫn là một cô gái dễ khóc, hay suy nghĩ mộng mơ và cũng thích những câu chuyện lãng mạn. Lan Anh là một người phóng khoáng, thường cho đi mà chẳng nghĩ ngợi điều gì, suốt nhiều năm đi học bạn ấy luôn là người chở em đi học, bạn luôn chê rằng em gầy bé nhỏ như thế nên để bạn chở cho nhanh.
Bạn ấy luôn hoà đồng, vui vẻ và biết quan tâm giúp đỡ bạn bè, rất năng nổ nhiệt tình trong các hoạt động tập thể của trường, lớp. Lan Anh từng nói với em ước mơ của bạn ấy là sẽ trở thành một nhà thiết kế, với sự thông minh và óc sáng tạo cũng như bản lĩnh của bạn em chúc cho bạn sẽ thành công trên con đường chinh phục ước mơ của mình.
Có lẽ rồi cũng sẽ đến lúc chúng em phải xa nhau, không còn mỗi ngày cùng nhau tới lớp nhưng em tin dù chúng em có xa nhau, mỗi người một nơi làm nghề khác nhau thì vẫn luôn nhớ đến nhau và tình bạn giữa chúng em vẫn luôn sâu sắc như bây giờ.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 8
Nhạc sĩ người Anh John Lennon đã từng nói: “Thành thật có thể không mang lại nhiều bạn bè nhưng nó luôn mang lại những người bạn đúng nghĩa”. Có thể nói để tìm kiếm một người bạn không khó nhưng để gây dựng được một tình bạn chân thành là rất khó, em đã có một người bạn thân và trải qua thời gian tình bạn đó càng thân thiết hơn.
Bước lên cấp hai, em phải chuyển trường lên thị trấn học, một ngôi trường mới xa nhà, xa bạn bè chẳng ai thân quen. Rất may khi đó em đã gặp được Quỳnh, một cô bạn rất xinh xắn và tốt bụng, đó là người bạn đầu tiên đã mở lời làm quen và trò chuyện, giúp đỡ em. Nhà Quỳnh ở thị trấn gần với trường, hàng ngày cậu ấy thường đi bộ tới trường, chẳng khi nào cậu ấy đi học muộn.
Lần đầu gặp Quỳnh khi ngồi cùng bàn trong lớp, lúc đó cậu ấy có vẻ trầm tính, khó gần và ít nói, ngại giao tiếp. Thế nhưng sau khi chào hỏi một vài câu cậu ấy đã bộc lộ sự cởi mở, thân thiện và vui vẻ hoà đồng, em rất bất ngờ. Quỳnh có những nét hồn nhiên ngây ngô, đôi khi khiến người khác phải bật cười, sự quá vô tư khiến cho em cũng đôi lúc phải khó xử. Rất nhiều lần Quỳnh cứ rủ em về ở cùng nhà với bạn ấy, thậm chí còn đem xe đạp cho em mượn để đi học vì bạn ấy không dùng đến.
Quỳnh học rất giỏi, học đều ở tất cả các môn, thế nhưng bạn ấy không bao giờ tự mãn về điều đó, ngược lại rất nhiệt tình giúp đỡ các bạn học yếu hơn, em rất thích học nhóm cùng Quỳnh vì lúc đó em học hỏi được rất nhiều điều từ bạn. Người bạn thân của em luôn chuẩn bị quà sinh nhật cho em và luôn hiểu ý muốn, suy nghĩ và sở thích của em, bất cứ trong hoàn cảnh nào tâm trạng nào người bạn ấy cũng kề vai sát cánh cùng em san sẻ.
Em mong sao những năm tháng sau này tình bạn của chúng em vẫn mãi thân thiết như vậy, ngày càng sâu sắc và bền chặt hơn.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 9
Tình bạn là một thứ tình cảm tốt đẹp, không thể thiếu trong cuộc sống, bạn bè giúp đỡ ta, động viên khích lệ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng ta. Ai cũng có rất nhiều bạn, nhưng chỉ có một hoặc một vài người bạn thân. Em cũng vậy, đến đây em muốn nói tới Thanh - cô bạn thân nhất của em.
Thanh và em đã học cùng nhau từ hồi lớp Ba và đến bây giờ khi đã học lớp Bẩy hai đứa vẫn học chung một lớp với nhau. Đã gọi là bạn thân thì mức độ thân thiết sẽ hơn rất nhiều những người bạn khác, ban đầu chúng em cũng là những người bạn bình thường như bao người bạn khác, em vốn là một cô bé ít nói, ít nói chuyện với các bạn trong lớp, trong khi đó Thanh là lớp trưởng của lớp, học rất giỏi và tham gia rất nhiệt tình các hoạt động của Đội của trường.
Thế rồi một hôm em bị ốm nặng, phải nghỉ học mất một tuần, Thanh đã thường xuyên đến nhà thăm em và chép bài giúp em đồng thời giảng bài cho em để em nắm được những bài học trên lớp. Và chúng em bắt đầu thân nhau từ hồi đó, qua việc này em cảm nhận được rằng Thanh rất quan tâm đến người khác, không phải vì trách nhiệm của một lớp trưởng mà vốn dĩ Thanh đã là một người như vậy. Một lần, cô giáo phát động phong trào "Đôi bạn cùng tiến", Thanh xung phong sẽ ghép thành đôi với em, vì lực học của em cũng khá kém, thế rồi chúng em được cô giáo chuyển chỗ cho ngồi cạnh nhau, tình bạn của hai đứa càng ngày càng trở nên thân thiết.
Em thường xuyên đến nhà Thanh để làm bài tập, đến nhà bạn ấy mới biết không chỉ học giỏi mà Thanh còn rất hiếu thảo với bố mẹ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngoài giờ học trên lớp Thanh còn giúp đỡ bố mẹ làm một số việc nhà. Chỉ trong một thời gian, lực học của em đã khá hơn rất nhiều và em cũng hòa đồng hơn, tham gia hoạt động của trường nhiều hơn. Từ đấy đến bây giờ, khi đã học lớp Bẩy chúng em vẫn là một đôi bạn thân thiết, chúng em hay đến nhà nhau chơi, bố mẹ em rất quý Thanh và ngược lại bố mẹ em cũng vậy. Bố mẹ hai đứa rất vui vì con mình có một tình bạn đẹp như thế, cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Như thế là tình bạn của hai đứa em đã được bốn năm, tuy không phải là một thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng em hiểu về tính cách của nhau.
Thỉnh thoảng tuy có những cãi vã giận hờn nhưng chỉ một thời gian ngắn là hết và chúng em lại thân thiết như ban đầu. Em rất thích vẽ nên ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, còn Thanh, bạn ấy ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn. Và chúng em đang cố gắng hết sức mình để thực hiện ước mơ của riêng mình. Không biết mỗi khi lên lớp mới chúng em có được học cùng nhau nữa không, nhưng cho dù không được học cùng nhau nữa thì tình bạn của hai đứa vẫn vậy. Như câu thơ: "Đã là bạn suốt đời là bạn/ Đừng như sông lúc cạn lúc bồi". Mỗi khi một trong hai đứa có truyện không vui, thì lại tìm đến đứa kia để kể lể, tìm nguồn động viên, khích lệ.
Thanh là một người bạn tốt và tình bạn của em rất thân thiết. Cuộc sống còn rất nhiều điều đổi thay nhưng mong rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi thân thiết như vậy.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 10
Từ khi bước chân vào môi trường học đường, tôi đã được làm quen và tiếp xúc với rất nhiều bạn bè. Mỗi người bạn có một vẻ khác nhau và đối với mỗi người tôi lại dành cho họ những tình cảm quý mến khác nhau. Nhưng trong rất nhiều những người bạn mà tôi quý mến ấy, người bạn mà tôi yêu quý nhất, người luôn đồng hành với tôi trong mọi niềm vui, nỗi buồn, không thể có từ nào thích hợp hơn hai tiếng "bạn thân' để nói về bạn, đó là Minh Anh.
Minh Anh học cùng với tôi ngay từ những ngày đầu cắp sách đến trường. Tôi và bạn chơi với nhau cũng từ những ngày đó, nhưng để trở thành bạn thân thì tôi không nhớ rõ từ khi nào nữa. Tôi chỉ biết rằng hằng ngày chúng tôi đèo nhau đi học trên một chiếc xe đạp và có tâm sự trong lòng thì người đầu tiên tôi tìm đến là Minh Anh. Minh Anh trong mắt tôi là một cô bạn hết sức dễ thương và đáng mến. Bạn có đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú với điểm nhấn là cái mũi dọc dừa xinh xinh. Nhưng có lẽ trong muôn vàn những thứ đáng chú ý ấy thì gây ấn tượng với tôi hơn cả là vầng trán cao biểu lộ sự thông minh, lanh lợi của bạn. Minh Anh học rất giỏi, bạn lại là cây văn nghệ xuất sắc của lớp. Mỗi lần lớp có chương trình văn nghệ thì bạn là người tư tin xung phong đầu tiên. Tôi và các bạn trong lớp đều rất thích nghe Minh Anh hát.
Mỗi khi tới lượt bạn biểu diễn thì trong lớp dường như không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca của bạn. Tiếng hát ấy như xua tan hết mọi mệt nhọc sau mỗi giờ Văn, giờ Toán căng thẳng. Tôi quý Minh Anh lắm, may mắn nhất của tôi có lẽ là được làm bạn thân của bạn. Tôi còn tự hào vì có người bạn thân luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như Minh Anh. Trong lớp, dù chỉ chơi thân với tôi nhưng không có nghĩa là bạn không hòa đồng với mọi người. Nhắc đến Minh Anh, không ai có thể quên được hình ảnh cô lớp phó học tập gương mẫu. Nhìn khuôn mặt bạn lấm tấm mồ hôi mà vẫn say sưa giảng lại mấy bài tập khó cho các bạn trong lớp, tôi càng thêm khâm phục và yêu quý bạn hơn. Nhiều lúc chúng tôi cứ ngỡ Minh Anh chính là cô giáo nhỏ của mình.
Dáng người nhanh nhẹn với nụ cười luôn thường trực trên môi cũng không che lấp được hoàn cảnh khó khăn của bạn. Nhà Minh Anh không khá giả lắm. Lại là chị lớn trong gia đình nên hàng ngày bạn phải phụ giúp ba mẹ trông nom quán ăn nhỏ. Thời gian dành cho việc học không có nhiều mà bạn vẫn học rất giỏi, tôi hiểu bạn đã khéo léo biết bao trong việc sắp xếp một thời gian biểu phù hợp. Thương biết bao nhiêu cái dáng hình nhỏ bé mà vẫn nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách của bạn. Những lúc chúng tôi tới quán, dù mệt nhọc, Minh Anh vẫn rất hồ hởi. Có lần bạn cười bảo: "Phụ quán cũng có thú vui của nó, bây giờ nếu bảo mình nghỉ làm chắc mình không chịu được đâu". Tôi càng yêu hơn cái nghị lực phi thường của bạn. Dù bận rộn là vậy mà Minh Anh vẫn dành thời gian giúp đỡ tôi trong học tập. Có một lần tôi bị bệnh nằm ở nhà cả tuần, vậy là cả tuần Minh Anh chép bài rồi lại qua giảng bài cho tôi. Bạn muốn chắc chắn rằng sau một tuần nằm giường bệnh, khi đi học trở lại, tôi vẫn theo kịp tiến độ của lớp. Tôi biết ơn Minh Anh nhiều lắm. Lúc nào tôi cũng tự nhủ phải thật cố gắng để đáp lại xứng đáng những gì mà bạn đem lại cho tôi. Tôi hi vọng sẽ mãi mãi được chơi cùng, học cùng với Minh Anh. Có bạn là bạn thân, tôi biết tôi ngày càng sống tốt và hoàn thiện mình hơn.
Cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi người bạn tuyệt vời như vậy. Chìm trong hạnh phúc của tình bạn, tôi không quên phải luôn cố gắng để gìn giữ và làm cho tình bạn ấy ngày càng bền vững và thắm thiết hơn.
Bài văn cảm nghĩ về người bạn thân của em số 11
Nhà văn A. Manzoni đã từng nói rằng: “Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín”. Thật vậy, cuộc sống của con người sẽ trở nên trẻ nhạt và vô vị biết nhường nào nếu như ta không có một người bạn tri kỉ. Bạn là người cùng ta sẻ chia tất cả những niềm vui, nỗi buồn, động viên, khích lệ tinh thần khi ta gục gã, thất bại, sẵn sàng giúp đỡ không quản ngại khó khăn lúc ta thực sự cần. Và may mắn biết bao, tôi cũng có một người bạn thân tuyệt vời như thế, đó chính là Mai Anh.
Chúng tôi gặp gỡ và quen biết nhau từ những ngày tiểu học, mà chính xác là bắt đầu từ năm lớp 4. Năm ấy, gia đình tôi có vài vấn đề nên bố mẹ chuyển từ thành phố về quê. Tôi phải chuyển trường, ngậm ngùi chia tay bạn bè cũ trong tiếc nuối.Việc hòa nhập và làm quen với môi trường mới không hề dễ dàng với một cô bé 10 tuổi là tôi lúc bấy giờ. Ban đầu, tôi rất e dè và sợ sệt, ngại tiếp xúc, ngại giao tiếp, thu mình trong góc lớp, một phần vì nhớ bạn bè ở trường cũ, một phần vì tủi thân. Rồi một ngày đẹp trời, Mai Anh chủ động bước đến, đưa cho tôi một cây kẹo mút có thắt hình nơ hồng rất xinh xắn khéo léo, và nói: “ Cậu làm bạn với tớ nha, tớ tên là Mai Anh”. Và tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu theo cách tự nhiên như thế.
Lúc đầu, chúng tôi cũng chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau như những người bạn bình thường nhưng càng tiếp xúc và nói chuyện nhiều, tôi càng bị ấn tượng bởi những phẩm chất tốt đẹp của cô bạn thân ấy. Mai Anh trong tôi luôn là một cô gái năng nổ, nhiệt huyết, hoạt bát, náo động, bản lĩnh, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không màng khó khăn vất vả. Bạn có gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đôi mắt to đen lánh tỏa sáng cùng cánh mũi cao thanh tú hài hòa với tổng thể khuôn mặt, toát lên sự thanh thoát, điềm đạm nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác. Và điều tôi thích nhất ở Mai Anh chính là nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời, nụ cười có sức mạnh thần kì giúp tôi giải tỏa những căng thẳng stress mỗi khi áp lực về bài vở, xoa dịu những uất ức đôi khi có phần trẻ con nông nổi, và giúp tôi lấy lại được niềm tin, động lực sau những thất vọng.
Tôi và Mai Anh có khá nhiều sở thích chung với nhau. Cả hai đều thích đọc truyện tranh, làm đồ thủ công hand-made, mê làm bánh và đặc biệt là viết lách. Tôi nhớ những buổi chiều tan học, hai đứa tung tăng trên chiếc xe đạp đã cũ dạo quanh bờ biển Nhật Lệ yên bình, tận hưởng khoảnh khắc hòa mình vào cơn gió mát sảng khoái, quên đi những áp lực học hành. Chúng tôi ngồi dưới bãi đất đá kể cho nhau biết bao nhiêu là chuyện, từ chuyện bố mẹ đặt kì vọng vào chúng tôi ra sao, đến chuyện bạn A và bạn B yêu nhau bị người lớn phát hiện, rồi chuyện cái Linh quên làm bài tập về nhà bị cô giáo mắng, đến chuyện thằng hàng xóm của Mai Anh học giỏi chăm ngoan nhưng mỗi tội xấu trai,…. Không biết bao nhiêu câu chuyện hài hước dở khóc dở cười trên trời dưới đất đã được kể ra trên mỏm đất đá bình dị ấy, chỉ biết rằng, chúng tôi đã rất vui vẻ và quý trọng những phút giây chơi đùa với nhau.
Có một kỉ niệm mà tôi không thể nào quên được. Năm lớp 5, sau khi đội mưa một quãng đường dài từ trường, tôi bị sốt la liệt phải nằm ở nhà suốt một tuần lễ. Giai đoạn đấy đang cận kề mùa thi nên tôi cũng lo lắng sốt ruột, và sợ rằng mình sẽ không thể theo kịp bài trên lớp. Và lúc ấy,chính Mai Anh là người đã giúp tôi ghi chép đầy đủ tất cả những bài học trên lớp. Lặn lội đạp xe hơn 5 cây số đến nhà tôi mỗi ngày để giảng lại cho tôi phần kiến thức khó, luôn động viên khích lệ tôi cố lên. Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt mồ hôi đổ trên trán đầm đìa nhưng vẫn nở nụ cười hồn nhiên ân cần giảng bài nhiệt tình của Mai Anh, tôi thực sự xúc động nghẹn ngào. Và từ đó, tình bạn của chúng tôi càng trở nên keo sơn bền chặt gắn bó.
Thời gian cứ thế trôi qua thấm thoát, tình bạn của tôi và Mai Anh cũng lớn dần hơn theo năm tháng. Chúng tôi may mắn được học cùng lớp ở bậc Trung học cơ sở, và cùng nhau chia sẻ nhiều tâm tư nguyện vọng, những ước mơ hoài bão lớn lao sau này. Mai Anh có khát vọng được trở thành một tiếp viên hàng không, bởi vì bạn ấy muốn được đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, khám phá những mảnh đất mới, gặp gỡ những người bạn mới và sống một cuộc sống đầy thú vị. Và bạn ấy luôn cố gắng nỗ lực từng ngày để theo đuổi niềm đam mê đó. Mai Anh học rất giỏi, luôn đứng ở vị trí top đầu của lớp. Bạn ấy chăm chỉ , siêng năng, cần cù, luôn được thầy cô yêu mến, bạn bè kính nể . Và tôi tin rằng, Mai Anh sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.
Mặc dù bây giờ chúng tôi không còn ở gần bên nhau. Bạn ấy chuyển vào Hà Nội sinh sống cùng bố mẹ nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Mai Anh hay gửi cho tôi những bức ảnh phố phường Hà Nội bình yên lúc chiều tàn. Kể cho tôi nghe về ngôi trường mới, thầy cô mới và những bỡ ngỡ lúc ban đầu. Chúng tôi hay động viên nhau cố lên và khi rảnh vẫn thao thao bất tuyệt về đủ mọi câu chuyện trên đời. Tôi vẫn rất yêu quý Mai Anh và hứa nếu có cơ hội, nhất định sẽ ra Hà Nội thăm bạn. Và dù khoảng cách địa lí xa như thế nào nữa, Mai Anh vẫn luôn là người bạn thân tốt nhất trong trái tim của tôi.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .