Top 6 Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" của Lỗ Tấn (lớp 12) hay nhất

677

Lỗ Tấn là nhà văn cách mạng lỗi lạc của Trung Quốc đầu thế kỉ XX. Ông là một nhà văn tâm huyết, luôn chỉ ra cái “bệnh” của nhân dân để tìm ra phương...xem thêm ...

Top 0
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 1

Lỗ Tấn là một trong những nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, ông là người có tấm lòng yêu nước, và dưới ngòi bút tài hoa và đầy tinh tế của mình ông đã sáng tác nên tác phẩm Thuốc, để lại cho người đọc nhiều cảm xúc về tình trạng xã hội Trung Quốc thời bấy giờ.


Nội dung truyện xoay quanh chủ đề Thuốc, một thứ “ thuốc ” kinh khủng, hiếm có xưa nay. Đó là bánh bao tẩm máu tươi của những kẻ tử tù bị chém đầu, đem nướng lên cho người bệnh ăn. Thiên hạ đồn rằng thứ thuốc ấy chữa khỏi được cả những bệnh thuộc “tứ chứng nan y ” như phong, lao, cổ, lại. Vợ chồng lão Hoa chủ quán trà gom góp số tiền tích cóp đã lâu và lão Hoa đích thân đến tận pháp trường để mua “ thuốc ” cho con trai bị bệnh lao nặng với hi vọng là nó sẽ khỏi bệnh. Nhưng đau xót thay, máu của tử tù chết chém không chữa được bệnh lao. Thế là tiền mất tật mang, cuối cùng đứa con trai độc đinh của vợ chồng lão Hoa vẫn chết.


Phương thuốc chữa bệnh lao, không phải bằng thuốc thực sự mà nó lại bằng máu người. Đây đúng là một tình trạng thể hiện sự u tối, lạc hậu, và sự nhận thức kém cỏi của người dân lúc bấy giờ, con người không nhận thức được đâu là đúng đâu là sai, trong con mắt của tác giả, những người dân này đang lạc loài và đang tăm tối trước hiện thực của cuộc sống.


Trong tác phẩm, Hạ Du là người thanh niên sớm giác ngộ cách mạng, anh hi sinh cho Trung Hoa, nhưng không ai có thể hiểu nổi điều đúng đắn mà anh đang làm. Nhân vật Hạ Du xuất hiện gián tiếp, anh chính là người bị chém mà ông Cả Khang lấy bánh bao chấm máu, bán cho vợ chồng Hoa Thuyên. Anh xuất hiện trong lời bàn tán của những vị khách tới quán uống trà, rằng anh bị chính cậu của mình tố giác để lĩnh tiền thưởng, rằng anh là một kẻ điên, một kẻ làm giặc. Anh được kể lại rằng đến tận lúc ở trong lao, anh vẫn tuyên truyền cách mạng chống nhà Mãn Thanh một cách kiên cường, không hề sợ hãi. Hạ Du dũng cảm xả thân nhưng máu của anh đã rơi một cách vô ích, bởi không ai hiểu ý nghĩa của việc anh làm. Tuy nhiên, anh xứng đáng là một anh hùng, hình tượng nhà cách mạng dân chủ tư sản Trung Quốc trước thời cách mạng Tân Hợi.


Đối với vợ chồng lão Hoa Thuyên, tuy họ lấy máu liệt sĩ làm thuốc chữa bệnh cho con nhưng nhà văn không hề ác cảm với họ mà chỉ có lòng xót thương, xót thương cho những u mê, lạc hậu của họ, của những người dân Trung Quốc lúc bấy giờ. Đối với bác cả Khang, lão Nghĩa mắt cá chép, cụ Ba, cậu Năm Gù, người thanh niên hai mươi tuổi, nhà văn tỏ ra thái độ khinh miệt, ghê tởm, nhất là đối với cụ Ba bà con với Hạ Du, bởi họ vốn không hiểu những việc đáng tự hào mà một người chiến sĩ đã làm, họ chỉ biết a dua, bàn tán và bình phẩm người khác.


Hình ảnh mùa xuân khi hai bà mẹ gặp nhau, khi nấm mồ đã xanh tốt cỏ, cũng thể hiện một sự nhận thức mới, qua cái chết của hai người con, tác giả đang muốn thể hiện cảm xúc của mình về hiện thực của Trung Quốc lúc bấy giờ đó là tố cáo tội ác của xã hội đương thời đang dần giết đi niềm tin cũng như một tương lai tươi sáng cho tất cả con người.


Truyện “Thuốc” của Lỗ Tấn ẩn tàng nhiều lớp nghĩa sâu sắc và nén nhiều tình tiết, hình ảnh ấn tượng. Những yếu tố nghệ thuật này góp phần tạo ra sự bùng nổ của chủ đề tư tưởng tác phẩm. Lỗ Tấn đã đau nỗi đau của dân tộc Trung Hoa thời cận đại, nhân dân thì mê muội “ngủ say trong một cái nhà hộp bằng sắt” còn người cách mạng thì “bôn ba trong chốn quạnh hiu”. Và đây là chủ đích trong việc viết truyện “Thuốc”, LỗTấn đi đến quyết định: Chữa bệnh thể xác không quan trọng bằng chữa bệnh tinh thần cho quốc dân.


Truyện ngắn “Thuốc” đã mở ra nhiều tầng suy nghĩ độc đáo cho người đọc. Thuốc không chỉ là một tác phẩm đọc xong rồi để đó mà nó là một tác phẩm, một liều thuốc chữa căn bệnh có từ lâu của người dân Trung Quốc.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 1
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 2

Lỗ Tấn sinh ra và lớn lên tại tỉnh Chiết Giang Trung Quốc, ông là nhà văn có tư tưởng tiến bộ, và xuất sắc trong nền văn học hiện đại, ông là người có tấm lòng yêu nước, và dưới ngòi bút tài hoa, và đầy tinh tế của mình, ông đã sáng tác nên tác phẩm Thuốc, để lại cho người đọc nhiều cảm xúc, vì tình trạng xã hội Trung Quốc thời bấy giờ.


Với tài năng và phẩm chất của mình ông muốn tố cáo tình trạng xã hội Trung Quốc, một xã hội loạn lạc, trong đó con người với con người sống với nhau, nhưng họ lại ăn thịt lẫn nhau, đây là một hủ tục khó có thể xóa bỏ, bởi nó đã ăn sâu vào trong tiềm thức của con người, với điều đó, con người đang dần phải chịu những nỗi đau đớn, về một hiện thực đó là cách sống, cách nhìn nhận về cuộc đời cũng như giá trị sống của con người trước cuộc đời này.


Trong cả cuộc đời của ông, lúc nào ông cũng đau đáu muốn phanh phui hiện thực của xã hội Trung Quốc, trước tình hình đó, con người đang phải chịu nhiều đau đớn và sự ngu muội trong nhận thức cũng được Lỗ Tấn thể hiện một cách tối ưu và sâu sắc nhất, trong con mắt đó, Lỗ Tấn đã thể hiện được thái độ cũng như quan điểm của mình trước cuộc đời, những giá trị đó được thể hiện mạnh mẽ và nó vô cùng da diết. Hình ảnh chiếc bánh bao tẩm máu người đã là một hình ảnh để tố cáo sự ngu muội của người dân, trong hoàn cảnh ở quán trà, khách trong nhà Lão Hoa, đang bàn về chiếc bánh bao có tầm máu hai người tử tù, những người chết lại bị lấy máu, và họ cho rằng máu người hay thịt người có thể là phương thuốc để chữa trị bệnh cho con người.


Phương thuốc chữa bệnh lao. Không phải bằng thuốc thực sự mà nó lại bằng máu người, đây đúng là một tình trạng thể hiện sự u tối, lạc hậu, và sự nhận thức kém cỏi của người dân lúc bấy giờ, con người không nhận thức được đâu là đúng đâu là sai, trong con mắt của tác giả, những người dân này đang lạc loài và đang tăm tối trước hiện thực của cuộc sống, để lột tả được những điều đó, tác giả đã thể hiện tình cảm của mình trước cuộc sống, ông nêu ra hiện thực của xã hội Trung Quốc, một phần có ý nghĩa đó là gợi lại cho con người nhiều cảm xúc, đó là một tình cảnh đặc biệt, trong đó con người đang phải sống trong hoàn cảnh tăm tối từ cuộc sống này.


Với cái nhan đề tác giả đã thể hiện một thái độ chế giễu trước một hiện thực mà toàn thể dân tộc vẫn đang u mê, trước cuộc sống, họ đang phải chịu đựng những đau đớn về thể xác và tinh thần, khi lần lượt mất đi người thân, nhưng họ lại không biết đâu là đúng, đâu là sai, họ đang lầm lạc và u mê trên con đường nhận thức. Lấy bối cảnh của các nhân vật này để tác giả gợi lại cho người đọc nhiều cảm xúc và giá trị riêng, ở đó con người đang lạc lõng trong cuộc sống, họ phải chịu đựng nhiều tổn thương tinh thần, căn bệnh lao mà con nhà lão Hoa Thuyên mắc phải, đó là căn bệnh thật, nhưng gia đình đó lại tin vào máu người có thể chữa khỏi, đây thực sự là sự tăm tối trong nhận thức của con người.


Thứ bánh bao đó không phải là thuốc mà đó là thứ thuốc độc đang dần hủy hoại con người, họ đang phải sống trong sự ngu muội, trước cuộc sống, họ lại tin vào những điều này từ cuộc sống, đó thực sự là một nỗi buồn khi con người đang dần bị những thứ ngu muội, những điều hoang đường che mắt đi, tác giả dưới ngòi bút của mình đã thể hiện một thái độ dứt khoát trước những hoàn cảnh của cuộc sống, ở đó con người đang lạc lõng giữa những bờ vực của sự nhận thức, nhận thức sai và tin vào những điều hoang đường và hư ảo nhất.


Trong tác phẩm những định kiến trong xã hội vẫn được thể hiện, nó thể hiện một sự nhận thức trong con mắt của chính tác giả về các điều đang diễn ra, với một xã hội như này, con người cần phải thay đổi sự nhận thức, có như vậy con người mới thoát khỏi tình trạng ngu muội và dốt nát từ giá trị này. Tác giả đã nêu ra một hiện thực từ cuộc sống, nó mang một ý nghĩa cho sự phản ánh tình trạng chung và lưu loát nhất trong cuộc đời, tác giả muốn thể hiện một thái độ đối với chính xã hội của mình.


Trong con mắt của mình, tác giả muốn nêu lên một hiện thực, qua đó thể hiện một thái độ và một tư tưởng sâu sắc, muốn cho người dân có cái nhìn lạ hơn về cuộc sống này, thoát khỏi tình trạng ngu muội đó, con người sẽ được khai thông niềm tin vào chính cuộc đời này.


Hình ảnh mùa xuân khi hai bà mẹ gặp nhau, khi nấm mồ đã xanh tốt cỏ, cũng thể hiện một sự nhận thức mới, qua cái chết của hai người con, tác giả đang muốn thể hiện cảm xúc của mình, mùa thu là mùa của sự ra đi, chiếc lá cũng lìa cành, hình ảnh đó thể hiện sự tiếc thương trong cái nhìn của tác giả về hiện thực của Trung Quốc lúc bấy giờ, con người đang ngu muội về nhận thức, tăm tối và uy mê, trước hiện thực của xã hội lúc bấy giờ, tình trạng ăn thịt người cũng thể hiện được những điều mà tác giả muốn thể hiện trong xã hội, đó là tố cáo tội ác của xã hội đương thời đang dần giết đi niềm tin cũng như một tương lai tươi sáng cho tất cả con người.


Tác phẩm đã để lại cho người đọc nhiều cảm xúc, đó là một thái độ cương quyết và thể hiện quan điểm của chính tác giả, về một xã hội, u mê, ở đó vẫn còn tình trạng ăn thịt người, và niềm tin của con người vẫn bị lung lay, trước bản ngã của cuộc sống.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 2
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 3

Lỗ Tấn là một nhà văn Trung Quốc nổi tiếng, văn của ông giàu tính chiến đấu, vừa trữ tình, vừa châm biếm, thể hiện tinh thần lo âu, bi phẫn sâu sắc của thời đại. Ông còn là người phơi bày các hiện tượng bệnh hoạn của xã hội để lưu ý mọi người tìm phương pháp cứu chữa. Truyện ngắn “Thuốc” là một tác phẩm điển hình cho phong cách ấy, tác phẩm đã kêu gọi mọi người tìm ra phương thuốc chữa khỏi bệnh mê muội của quần chúng và bệnh xa rời quần chúng của những người cách mạng.


Tác phẩm kể về vợ chồng ông bà Hoa Thuyên – chủ quán trà có con trai bị ho lao (một trong những căn bệnh nan y thời đó). Nhờ người giúp, lão Hoa Thuyên tìm đến cai ngục mua bánh bao chấm máu người tử tù mang về cho con ăn, vì cho rằng như thế con sẽ khỏi bệnh. Trong lúc đứa con ăn bánh thì có người khách xuất hiện ở quán trà, họ bàn tán về người tử tù bị chém sang nay là Hạ Du, người chiến sĩ cách mạng kiên cường đã dung cảm , hiên ngang tuyên truyền cách mạng trước khi bị hành hình. Nhưng không ai hiểu gì về anh ta cả – họ còn cho rằng anh ta bị điên – là làm giặc. Thằng Thuyên ăn xong chiếc bánh bao tẩm máu người không bao lâu thì chết và mộ Thuyên được chôn gần mộ Hạ Du. Năm sau, vào tiết thanh minh, mẹ Hạ Du và bà Hoa Thuyên đều đến nghĩa trang viếng mộ con, hai bà mẹ cùng một nỗi đau mất con đã đồng cảm cho nhau, họ rất ngạc nhiên khi thất trên mộ Hạ Du có một vòng hoa, vòng hoa ấy gợi lên trong long người mẹ biết bao hoài nghi và bối rối.


Nhân vật người chiến sĩ Hạ Du được Lỗ Tấn lấy nguyên mẫu ngoài đời là nữ liệt sĩ Thu Cận – người đồng hương với tác giả. Trong tác phẩm, Hạ Du là người thanh niên sớm giác ngộ cách mạng, anh hi sinh cho Trung Hoa, nhưng không ai có thể hiểu nổi điều đúng đắn mà anh đang làm. Nhân vật Hạ Du xuất hiện gián tiếp, anh chính là người bị chém mà ông Cả Khang lấy bánh bao chấm máu, bán cho vợ chồng Hoa Thuyên. Anh xuất hiện trong lời bàn tán của những vị khách tới quán uống trà, rằng anh bị chính cậu của mình tố giác để lĩnh tiền thưởng, rằng anh là một kẻ điên, một kẻ làm giặc. Anh được kể lại rằng đến tận lúc ở trong lao, anh vẫn tuyên truyền cách mạng chống nhà Mãn Thanh một cách kiên cường, không hề sợ hãi. Hạ Du dung cảm xả thân nhưng máu của anh đã rơi một cách vô ích, bởi không ai hiểu ý nghĩa của việc anh làm. Tuy nhiên, anh xứng đáng là một anh hùng, hình tượng nhà cách mạng dân chủ tư sản Trung Quốc trước thời cách mạng Tân Hợi.


Đối với vợ chồng lão Hoa Thuyên, tuy họ lấy máu liệt sĩ làm thuốc chữa bệnh cho con nhưng nhà văn không hề ác cảm với họ mà chỉ có lòng xót thương, xót thương cho những u mê, lạc hậu của họ, của những người dân Trung Quốc lúc bấy giờ. Đối với bác cả Khang, lão Nghĩa mắt cá chép, cụ Ba, cậu Năm Gù, người thanh niên hai mươi tuổi,…, nhà văn tỏ ra thái độ khinh miệt, ghê tởm, nhất là đối với cụ Ba – bà con với Hạ Du, bởi họ vốn không hiểu những việc đáng tự hào mà một người chiến sĩ đã làm, họ chỉ biết a dua, bàn tán và bình phẩm người khác.


Cảnh hai bà mẹ đi viếng mộ con ngày Thanh Minh tiếp tục phơi bày bộ mặt tinh thần lạc hậu của người dân: người cách mạng chôn chung nghĩa địa với những kẻ chết chém, trộm cướp. Người mẹ của chiến sĩ cách mạng cũng cảm thấy hổ thẹn khi con mình bị chôn ở đó, bà không hiểu được ý nghĩa vòng hoa cao đẹp mà tưởng con trai mình vì chết oan khuất mà hiển linh. Bà mẹ họ Hoa và bà mẹ Hạ Du gặp nhau ở nghĩa địa thể hiện bi kịch của người Trung Quốc. Hoa Hạ là tên gọi của nước Trung Hoa thời xưa, tên gọi thống nhất ấy bỗng chia thành hai nửa không hiểu nhau, máu của Hạ bị Hoa dung làm thuốc chữa bệnh cho con. Cả Hoa và Hạ đều bị tổn hại. Các nấm mộ trong nghĩa địa giống như trong bánh bao trong lễ chúc thọ nhà giàu, như vậy, sự chia rẽ Hoa Hạ chỉ có lợi cho những thế lực nhà giàu mà thôi. Đó chính là bi kịch của đất nước Trung Hoa.


Qua tác phẩm “Thuốc”, nhà văn đã vạch trần sự mê muội của quần chúng khi tin rằng ăn bánh bao tẩm máu người sẽ khỏi bệnh lao. Nhà văn kêu gọi mọi người cần tìm ra một phương thuốc khác, cần một phương thuốc giúp nhân dân nhận ra đó là một thứ thuốc độc giết người chứ không phải là thần dược. Đồng thời, người dân Trung Quốc cũng phải tìm ra một thứ thuốc để chữa bệnh tinh thần của quần chúng khi cho rằng làm cách mạng là làm giặc, phải có cách chữa căn bệnh mê muội đó của quần chúng và bệnh xa rời quần chúng của những người chiến sĩ cách mạng như Hạ Du.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 3
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 4

Lỗ tấn ( 1881-1936) là một trong những nhà văn đã đóng góp rất nhiều các thành tựu to lớn cho nền văn học hiện đại Trung Quốc. Là một con người ngoan cường, bất khuất, ông mang cả những dòng máu tinh thần ấy vào các tác phẩm của mình. “ Thuốc” được sáng tác năm 1919 – là một tác phẩm rất nổi tiếng kể về những mảnh đời và cuộc sống xã hội của Trung Hoa thời bấy giờ.


Sinh ra cùng là con người, nghèo hèn sang bẩn thì cùng đều là kiếp người trên đời. vậy mà, trong cái xã hội loạn lạc tại đất Trung hoa, con người ta sẵn sàng ăn thịt lẫn nhau thì thật đáng ghê tởm, chê trách. Cả cuộc đời gắn bó với sự nghiệp văn chương, Lỗ tấn luôn muốn lấy câu chữ để phanh phiu hiện thức của xã hội lúc bấy giờ. Hình ảnh chiếc bánh bao tẩm máu người là minh chứng hùng hồn nhất để tố cáo sự thiển cận, thiếu hiểu biết.


Câu chuyện xoay quanh nội dung khi Lão Hoa Thuyên đi bao tẩm máu tử tù để đem về chữa bệnh lao cho con. Thế nhưng, phương thuốc chữa bệnh lao ấy chẳng phải đông y hay tây y, mà lại bằng máu người. Máu của những người hoạt động cách mạng, đã bị giam cầm và kết liễu sự sống dưới bọn lính tay sai cầm thú. Ở đây, con người đang phải đơn độc, tự mò mẫm chiến đấu và giành giật sự sống của mình bằng sự uu mê, mu muội. Khi đã mấy đời độc đinh, thằng con trai duy nhất của Lão Hoa Thuyên bị ho lao, ông bất chấp gió sương, cầm những đồng bạc của bà Hoa với mối hy vọng chan chứa rằng có thể cứu được con trai lão.


Bạc bẽo thay, xót xa quá khi Lão Thuyên chứng kiến cảnh pháp trường, có biết bao nhiêu người “ kì dị hết sức”, cứ hai ba người “ đi đi lại lại như những bóng ma”. Bọn người ở đâu “ xô nhào tới như nước thủy triều”, lúc thì cả đám “ xô đẩy nhau ào ào’. Hình như họ tranh nhau “ lấy thuốc” để đêm bán. Từng giọt máu dần rơi xuống, tràn lan, loang lổ trên mặt đất, nó ám ảnh, rồi hòa tan vào màn đêm lạnh lẽo. Người bán thuốc cho lão Thuyên mặc bộ quần áo đen ngòm, đưa cho lão “ một chiếc bánh bao nhuốm máu, đỏ tươi, máu còn nhỏ từng giọt, từng giọt”. Bằng hết tinh thần và sức mạnh của người cha, lão mang chiếc bánh bao ấy về nhà vì tin rằng “ lão sẽ mang cái gói này về nhà, đem sinh mệnh lại cho con lão, và lão sẽ sung sướng biết bao!”.


Thế nhưng, sự ngu muội, những điều hoang đường về phương thuốc thần kỳ ấy lại giết chết con trai của lão. Họ đâu hề biết rằng, căn bệnh lao lúc bấy giờ đã liệt vào hàng “ vô phương cứu chữa”, chẳng ai có thể qua khỏi cửa tử. Tình phụ tử đã làm cho họ trở nên điên cuồng, họ lao vào những điều mê tín dị đoán chỉ vì muốn cứu con trai.


Tiếc thay, con người ta sống trong xã hội ấy, những đôi mắt u mê, thiển cận ấy lại có sức lan truyền hết sức mãnh liệt. Chẳng phải có mình lão Hoa vội vàng đi mua bánh bao tẩm máu ấy, mà có biết bao người cũng có ý định như lão. Hình ảnh đám đông trong quán trà của lão Hoa cũng phản ánh chân thực về “ căn bệnh tinh thần” của người Trung Quốc. Từ già trẻ, gái trai đều xuất hiện chốn này, với hàng nghìn hàng vạn thông tin được lan truyền mà chẳng ai biết rõ, người ta nghe được nó từ đâu. Thực trạng này càng phơi bày rõ thực trạng tinh thần của người dân trung quốc. Cuộc cách mạng tuy đã được diễn ra nhưng họ vẫn chưa thể giác ngộ được đường lối, tư duy đổi mới cách tân của nhà nước.


Trong phần cuối của câu truyện, tác giả miêu tả tới khung cảnh nghĩa địa hoang sơ có chút rùng rợn. ở giữa con đường mòn quanh co, nhỏ hẹp được chia thành hai bên khu vực, một bên là những người chết chém hoặc chết tù, còn một phía là người nghèo chết vì đói khổ.Hình ảnh con đường mòn ấy không đơn thuần là một ranh giới giữa đời thức, mà nó còn như là ngăn cách giữa lòng người. Khi mà ngày hôm nay người ta hoan hỉ, vui mừng cho Lão Hoa mua được thuốc cứu con, ngày hôm sau khi con trai lão chết, họ chẳng hề tiếc thương,giương những con mắt ráo hoảnh. Dù là tử tù hay dân nghèo, họ đều đã là nạn nhân đau khổ, đáng thương của ã hội phong kiến xưa.


Thế nhưng, con người ta vẫn mãi tin rằng sẽ có ngày mai tươi sáng nếu hôm nay biết cố gắng. Hình ảnh vòng hoa trên mộ Hạ Du là một điểm sáng cho câu chuyện của Lỗ tấn. Nó làm cho cái chết của Hạ Du- một người lính kiên cường chiến đấu nhưng đã bị chính quyền giết chết bớt phần bi thảm. Đâu đó trong xã hội ấy, vẫn có những con người biết đồng cảm, xót thương, biết hiểu ra chân lý lẽ phải.


Đặc biệt, chi tiết hai người mẹ gặp nhau vào xuân khi họ có cùng nỗi đau mất con vào mùa thu. Thu thường gắn với hình ảnh lá vàng rơi, tựa như đời người héo úa. Nhưng xuân đến sẽ mang nhựa sống, hồi sinh cho cả vạn vật lẫn con người. tác giả đã gieo vào cho nhân dân cả niềm hi vọng,niềm được thoát khỏi đau thương tàn khốc để mơ vè cuộc sống tươi sáng hơn.


Câu chuyện tuy kết thúc với những nỗi buồn vương lại trong lòng độc giả vì chế độ xã hội thối nát và nỗi niềm lo lắng của tác giả trước số phận của người dân và dân tộc mình. Một xã hội u mê, làm lung lay niềm tin của con người trước những cám dỗ của cuộc sống thì sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc đời của bao con người.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 4
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 5

Lỗ Tấn (1881 – 1936), Là nhà văn cách mạng nổi tiếng của Trung Quốc đầu the kỷ XX. Ông tên thật là Chu Thụ Nhân, quê huyện Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang. Xuất thân trong gia đình quan lại sa sút nên ông có điều kiện để thấy rõ những mặt xấu xa của chế độ phong kiến Trung Quốc.


Thời thanh niên Lỗ Tấn sục sôi nhiệt huyết, có lòng yêu nước sâu sắc, có tinh thần tiến thù mạnh mẽ. Ông đã bốn lần đối ngành học vì muốn cứu nước, cứu dân. Học ngành hàng hải để mong muốn được đi đây đi đó tìm hiếu về đất nước và con người Trung Quốc, học khai mỏ với mong ước làm giàu cho đất nước. Ông chọn ngành y để chữa bệnh cho nhân dân.


Nhưng rồi đang học dang dở, ông nhận thấy rằng: chữa bệnh thể xác không quan trọng bằng chữa bệnh tinh thần trong quốc dân nên ông đã chuyến sang nghề viết văn. Ông chủ trương dùng ngòi bút để phơi bày căn bệnh tinh thần của quốc dân, lưu ý mọi người tỉm cách chữa trị. Ông kiên trì đi theo con đường đã chọn cho đến lúc chết.


Sự nghiệp sáng tác của Lỗ Tấn khá phong phú. Ông là nhà văn đạt được thành tựu lớn trong nền văn học hiện đại Trung Quốc. Đối với người Trung Quốc, Lỗ Tấn được ca ngợi như một vĩ nhân. Lỗ Tấn cũng được vinh danh như danh nhân văn hóa của nhân loại. Lỗ Tấn được nhiều thế hệ bạn đọc tại Việt Nam hâm mộ. Bác Hồ thích đọc tác phẩm của Lỗ Tấn bằng tiếng Trung Quốc và xem Lỗ Tấn như một người thầy của mình. Truyện ngắn Thuốc được Lỗ Tấn viết trong bối cảnh xã hội Trung Quốc đang trong tình trạng trì trệ và khủng hoảng trầm trọng.


Cuối thế kỷ 19 đẩu thế kỷ 20 Trung Quốc bị các nước đế quốc xâu xé thành nước nửa phong kiến nửa thuộc địa. Nhưng nhân dân lại cam phận chịu nhục đó là căn bệnh đóm hèn tự thỏa mãn cản trở nghiêm trọng con đường giải phóng dân tộc. Tác phẩm “Thuốc” ra đời năm 1919 nhằm chỉ ra cho mọi người thấy những căn bệnh của xã hội Trung Quốc để cảnh tỉnh những ai còn mê muội trước thời cuộc và tìm phương thuốc để chữa trị.


Truyện kể về việc tìm phương thuốc chữa bệnh lao của một gia đình Trung Quốc. Vợ chồng chủ quán Hoa Thuyên có đứa con trai bị ho lao nặng. Lão Cả Khang bày cho bài thuốc ăn bánh bao có tẩm máu tươi của người tử tù sẽ khỏi bệnh. Thương con, lão Thuyên dành dụm tiền để lo cho con. Sau đó, lão mua được cái bánh bao tẩm máu của Hạ Du – một người hoạt động Cách mạng bị án tử hình. Lão cho con ăn nhưng thằng Thuyên, con lão, vẫn chết.


Mộ của Thuyên và Hạ Du chôn gần nhau, cách nhau một con đường mòn nhỏ. Một lần, hai bà mẹ đáng thương đến thăm mộ con, gặp nhau tại đây dều xót xa cho cái chết của con mình. Kết thúc truyện, mẹ Hạ Du vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên mộ con có vòng hoa trắng hồng. Tác phẩm phê phán sự u mê lạc hậu cùa quần chúng và thê hiện sự cám phục, niềm tin cùa tác giả vào cách mạng dồng thời phê phán sự xa rời quần chúng cùa các chiên sĩ cách mạng.


Lõ Tấn đã đặt tên cho tác phẩm là “Thuốc” với nhiều ý nghĩa sâu sắc. “Thuốc” trước hết là thuốc chữa bệnh lao của người dân u mê lạc hậu: cho ăn bánh bao tấm máu tử tù đẻ chữa bệnh lao. Đây là bài thuốc phản khoa học, lạc hậu nên thăng Thuyên ăn xong bánh mà vẫn chết. “Thuốc” còn có nghĩa là thuốc chữa bệnh lạc hậu về chính trị của nhân dân Trung Quốc: do thiếu hiểu biết về cách mạng nên họ đã miệt thị, chê cười Hạ Du, một chiến sĩ cách mạng dũng cảm. Ho rằng Hạ Du “làm giặc” nên vô cảm trước cái chết của anh. Có người còn chờ anh chết để lây máu anh chữa bệnh lao. Thậm chí mẹ anh cũng không hiểu dược việc Làm của con mình. Tác giá đã phè phán sự thờ ơ, lạc hậu về chính trị của nhân dãn Trung Quốc.


“Thuốc” là thuốc chữa bệnh xa rời quần chung của các chiến sĩ cach mạng: Hạ Du không làm cho quần chúng hiểu về cách mạng, thiếu gần gũi với quần chúng nên không được quần chúng ủng hộ. Vì thê Hạ Du đã rơi vào bi kịch đau đớn, xót xa. Qua nhan đề “Thuốc”, Lỗ Tân đã vạch ra các căn bệnh mê muội của quốc dân, đồng thời giúp họ tìm phương thuốc chữa trị.


Hình ảnh người chiến sĩ Cách mạng Hạ Du tuy không xuất hiện nhiều lần nhưng có ý nghĩa sâu sắc. Hạ Du là người yêu nước dũng cảm, sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn. Tuy là con người lý tưởng của thời đại nhưng Hạ Du lại rất cô đơn “bôn ba trong chốn quạnh hiu” của xã hội Trung Quốc đầu thế kỉ XX, không ai hiểu việc anh làm. Vòng hoa trên mộ Hạ Du thể hiện ước vọng của tác giả: cảm phục và lạc quan tin tưởng vào tiền đồ của Cách mạng.


Truyện ngắn “Thuốc” là hồi chuông cảnh báo căn bệnh mê muội của người dân Trung Quốc đầu thế kỉ 20 và niềm tin của nhà văn về tương lai của cách mạng. “Thuốc” thể hiện đặc điểm bút pháp của Lỗ Tấn: dung dị, trầm lặng nhưng rất sâu xa, xây dựng cốt truyện đơn giản mà sâu sắc.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 5
(có 0 lượt vote)

Bài văn cảm nhận truyện ngắn "Thuốc" - mẫu 6

Lỗ Tấn sinh Năm 1881 và mất năm 1936, ông được xem là một danh thủ truyện ngắn trên thế giới và đã cống hiến cho nhân loại những hình thức mà dân tộc không thể nào mà bắt chước được.


Thuốc là một tác phẩm trong vô vàn những tác phẩm mà ông đã để lại cho thế hệ mai sau. Thuốc kể về câu chuyện của vợ chồng lão Hoa đi mua bánh bao tẩm máu tử tù cho con trai ăn hi vọng sẽ khỏi được bệnh lao-một căn bệnh quái ác không có thuốc chữa lúc bấy giờ, Hạ Du làm cách mạng mà bị chết chém. Qua tác phẩm này tác giả đã lột trần được tình trạng u mê, mê muội của quần chúng và bi kịch của người cách mạng xã hội Trung Quốc vào những năm của đầu thế kỉ 20.


Truyện chia làm 4 phần. Phần thứ nhất là lão Thuyên đi mua bánh bao tẩm máu người về cho con trai ăn. Phần thứ hai là vợ chồng lão Thuyên nướng bánh bao cho con ăn và con trai ăn “thuốc” bánh bao. Phần ba là cuộc nói chuyện giữa khách ngồi uống trà và bác cả Khang bàn về tên tử tù. Phần cuối là bà Hoa và mẹ của người tử tù đi thăm mộ của con mình và gặp nhau trong nghĩa địa nhân ngày thanh minh.


Đoan đầu tiên của tác phẩm cho chúng ta thấy được vợ chồng Lão Hoa nghe được nếu ăn bánh bao tẩm máu người tử tù sẽ khỏe mạnh lại và đi mua cho con vào một đêm mùa thu gần sáng. Mùa thu ở thời mãn thanh lúc đó thời gian gần sáng là thời người ta đem chém tử tù. Bà Hoa lấy bạc đứa cho chồng và lão Hoa cầm đèn lồng đi và nói với con “thuyên à, con cứ nằm đấy” trời đã tối nhưng mà lão thấy mình như trẻ lại và giống như ai cho phép cải tử hoàn sinh, đã mấy đời độc đinh, con lão nay bị bệnh nặng không biết thuốc này làm cho ông hi vọng rất nhiều. Là một chiếc bánh bao tẩm máu của tên tử tù vừa bị chém nhuốm máu đỏ tươi còn nhỏ từng giọt. sau khi tiền tro cháo múc, lúc đầu lão còn ngần ngại tay run run nhưng sau đó thì tất cả mọi hi vọng của lão dồn vào hết chiếc bánh.


Cảnh lão Hoa nướng bánh cho con ăn,cảnh ngọn lửa bốc lên một mùi thơm lạ cả quan trà, cảnh thằng con ngồi một góc ăn chiếc bánh ”thuốc” và bà Hoa khẽ nói” ăn đi con, con sẽ khỏi ngay” tất cả đều phản ánh hết tất cả hình ảnh mê muội của quần chúng lúc đó, tin vào một điều kì diệu sẽ xảy ra với con mình, họ tin tưởng một cách chắc chắn và tuyệt đối. Với cách viết đơn giản mộc mạc nhưng những lời văn của ông đã lột tả được hết xã hội thời đó, tất cả chi tiết đều xoay quanh việc mua thuốc, bán thuốc rồi ăn thuốc với niềm tin đó là thuốc thánh sẽ chữa khỏi bệnh lao.. Qua đó đã phê phán rõ được sự mê tín, tập quán chữa bệnh lạc hậu một cách mù quáng không có căn cứ.


Còn về người tử tù Hạ Du thì dưới mắt của họ thì chỉ là “thằng nhãi ranh con” “thằng nhãi con” “thằng khốn nạn”. Với bác Cả Khang thì “Hạ Du thật là đáng thương hại. Nhưng Hạ Du là một con người cách mạng có lí tưởng sống cao cả, anh đã chiến đấu vì lí tưởng. Những người như Hạ Du là nhà cách mạng tiên phong dung cảm luôn luôn vì đại nghĩa, hi sinh vì sự nghiệp giải phóng của đất nước. Giữa một đất nước u mê thì họ một mình chiến đấu đơn độc mà không có sự ủng hộ của ai. Hạ du thật dung cảm biết bao. Ngay cả mẹ của Hạ Du không biết làm gì chỉ biết kêu than khóc lóc là “oan cho con lăm Du ơi” “Trời còn có mắt, chúng nó giết con rồi thì trời báo hại chúng nó thôi! Du ơi!…”


Biết bao nhiêu người còn lấy máu của Hạ Du để chữa bệnh, quần chúng bị tê liệt và u mê không còn gì để nói nữa. Đã thể hiện sâu sác bi kịch của một nhà cách mạng tiên phong. Phần cuối của câu truyện viết về những gì đã diễn ra ở trên nghĩa địa vào tiết thanh minh. Chỉ có một con đường mà cũng ngăn cách một bên là của người chết vì tử tù còn một bên là dân thường


Chi tiết bà Hoa sang bên kia để đỡ mẹ tử tù dậy và nói chuyện, cho thấy sự chia sẻ của những người mẹ bất hạnh mất con,một người là ăn bánh bao tẩm máu người mà chết còn một người thì là tên tội phạm bị chém đầu. Hai người đã bước qua sự ngăn cách của ranh giới mà chia sẻ xót thương cho nhau. Vòng hoa không có gốc làm cho bà mẹ của tử tù lại khóc nấc lên vì bị mê tín là Hạ Du hiện về nhưng có đâu biết được rằng trong trạng thái tê liệt mê muội của xã hội lúc đó vẫn có người luôn nhớ và ủng hộ cho anh. Vòng hoa truyện thuốc là một dự cảm về con đường bão táp. Tiếng vạc kêu,rồi chim kêu ai oán cũng biết được sự thương tâm như thế nào. Chỉ có vài nhân vật, chỉ có vài chi tiết xoay quanh một câu chuyện nhưng mà đã lột tả được hết một nước trung hoa tì trệ lúc đó.


Truyện ngắn đã thể hiện được giá trị nhân đạo sâu sắc và đi vào lòng người mãi hôm nay và mai sau.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Hi vọng bài viết trên mang lại nhiều giá trị cho bạn. Chúc các bạn học tốt và tiếp tục theo dõi các bài văn hay trên Alltop.vn

Hãy đăng nhập để bình luận

Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .