Top 19 Bài văn tả cảnh dòng sông Hương (lớp 5) hay nhất
Hình ảnh con sông hiền hòa chảy quanh xóm làng, êm đềm trôi mang theo bao kỉ niệm của thời thơ ấu mãi in đậm trong tâm trí của bất cứ người con quê hương...xem thêm ...
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 1
Mỗi lần đến với xứ Huế mộng mơ là em lại được chìm đắm trong vẻ đẹp cổ kính của nơi đây. Từ những đình lăng, những vườn cây, những ngọn đồi… Nhưng đẹp nhất và đáng nhớ nhất, vẫn là dòng sông Hương.
Sông Hương thì ai cũng biết, bởi nhắc tới Huế là nhắc đến dòng sông. Đây là một con sông lớn, chảy vút từ rừng núi đại ngàn, băng qua những trầm tích, uốn qua những ruộng đồng rồi mới về đến thành phố. Đây cũng gần như là đoạn gần cuối của con sông rồi. Thế nên nước trôi rất phẳng lặng. Khiến đôi lúc, em tưởng như là con sông đang đứng yên chứ không có chảy nữa. Lòng sông rộng và sâu, bốn mùa đong đầy, như tình cảm chan chứa của những người con xứ Huế.
Nước sông Hương xanh thẳm như là bầu trời mùa thu. Mỗi khi có gió nhẹ lướt qua, mặt hồ lại gợn sóng lăn tăn như muôn ngàn vảy cá. Ban ngày, trên dòng sông là những chiếc tàu thuyền lớn chở hàng tấp nập ngược xuôi. Ồn ã mà hòa vào thành phố nhộn nhịp. Nhưng khi đêm về, dòng sông như trở về là dòng sông của mấy trăm năm trước, với những chiếc thuyền rồng, với những giai điệu nhã nhạc cung đình, với những điệu hò từ xa xưa. Hai bên bờ sông là những ngôi làng nhỏ, những vạt cây xanh biếc. Đó là những vách ngăn để giữ dòng sông yên bình lặng lẽ khỏi phố thị ồn ào.
Em yêu dòng sông Hương, như em yêu quý con người và mảnh đất Huế vậy. Em mong rằng, dù xã hội ngày càng phát triển, thì dòng sông ấy vẫn sẽ giữ mãi được vẻ đẹp bình yên của mình.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 2
Về với đất cố đô, là về với miền đất của sự tinh tế nhẹ nhàng mà duyên dáng của chiếc nón bài thơ và tà áo dài tím biếc tung bay trong gió, là về với kinh thành Huế tráng lệ năm xưa với nhã nhạc cung đình nổi danh, và cũng là về với dòng sông Hương thơ mộng đã làm say đắm bao người.
Sông Hương là một dòng sông nức tiếng trong thi ca, sông xuất hiện từ “Ca Huế trên sông Hương” của Hà Ánh Minh đến “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường hay rất nhiều tác phẩm khác. Có lẽ vì vậy mà có những người chưa từng đặt chân đến Huế cũng đã mường tượng ra được hình ảnh đẹp đẽ của dòng sông, thế nhưng phải trải nghiệm rực tiếp ngắm nhìn rồi ta mới thấy hóa ra bao nhiêu mỹ từ vẫn là không đủ để nói về dòng sông này. Sông như một dải lụa mềm mại uốn quanh ôm trọn lấy thành phố Huế thân yêu.
Sông là một người mẹ hiền dịu vì mặt nước phẳng lặng và êm đềm ngày này qua tháng khác, nước sông trong vắt in bóng từng áng mây lãng du trên bầu trời quang đãng; sông bắt nguồn từ dãy Trường Sơn, sông mang cả hơi thở nhiệt đới từ những cánh rừng hùng vĩ từ phương xa về với miền đất này, do đó mà sông vừa mang vẻ nên thơ trữ tình trong thơ văn mà cũng vừa mang vẻ kì vĩ đặc biệt. Vào những ngày hè rực lửa, ánh mặt trời chiếu xuống làm mặt sông lấp lóa như dát bạc, cùng lúc đó sắc đỏ bỏng cháy hòa cùng sắc tím dịu dàng của bằng lăng xâm chiếm không gian, cứ một cơn gió vụt qua là bao nhiêu cánh hoa khẽ rung rinh rơi xuống mang lại sự thơ mộng thu hút.
Nhưng sông Hương cũng sẽ hòa tan vào những dòng sông đẹp khác trong tâm tưởng của người viễn khách nếu như anh ta không ngồi trên thuyền rồng nghe ca Huế. Dòng sông lúc này là một tấm vải nhung đen huyền bí với ánh trăng sáng tròn trịa sáng lung linh dập dềnh theo làn nước, khung cảnh lãng mạn kết hợp với tiếng hát, tiếng đàn của người nghệ sĩ sẽ làm tâm hồn ta được thả lỏng xuôi theo dòng nước, lạc đến những thế giới đầy mộng mơ trên sông Hương.
Em rất yêu sông Hương, sông không chỉ mang lại giá trị văn hóa mà còn là địa điểm thu hút khách du lịch bậc nhất tại Huế. Nhờ có sông Hương mà hình ảnh của Huế lại đẹp hơn, thơ mộng hơn trong mắt khách du lịch thập phương.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 3
"Con sông dùng dằng con sông không chảy,
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu"
Nhắc đến Huế, có lẽ người ta sẽ nhớ ngay đến một sông Hương dịu dàng, nữ tính mà trầm mặc trong lòng vùng đất cố đô. Em vẫn còn nhớ lần đi tham quan Huế năm ngoái, bản thân được tận mắt ngắm nhìn và cảm nhận dòng sông xứ mộng mơ.
Sông Hương là con sông lớn chảy giữa lòng thành phố Huế, nổi tiếng với vẻ đẹp nên thơ, hữu tình. Sông được hợp thành từ hai con sông Tả Trạch và Hữu Trạch. Nhìn bao quát, sông Hương như một dải lụa mềm mại vắt ngang qua khu vườn Vĩ Dạ với những thảm cỏ xanh tươi, quàng lên ngôi chùa Thiên Mụ cổ kính, ôm lấy sông Bạch Yến để lãng đãng phiêu du cùng gió mây.
Nước sông Hương xanh ngắt một màu ngọc bích. Mặt hồ trong in cảnh mây trời. Những gợn sóng nhỏ lăn tăn cứ lần lượt nối đuôi nhau như chơi trò đuổi bắt, dạt vào bờ rồi lại tiến ra xa. Dọc hai bờ sông là những thành quách rêu phong, những phố xá cổ kính, những vườn cây xanh mướt, những chùa tháp trầm mặc,... bóng lồng bóng in xuống mặt nước phản chiếu lung linh làm cho dòng sông đã yêu kiều càng trở nên hữu tình. Nổi bật trên nền xanh của dòng sông Hương là cây cầu Tràng Tiền duyên dáng cong cong như vành trăng non. Cây cầu đỏ tươi, mềm mại như một sợi chỉ đỏ nối đôi bờ lại gần nhau hơn. Đứng trước dòng sông Hương yên bình, em như nghe thấy mùi vị và hương thơm của muôn vàn cỏ cây hoa lá thảo mộc nhiệt đới, tất cả nên mùi thơm ngát hương đặc trưng cho con sông.
Sông Hương đẹp, ở mỗi thời điểm khác nhau trong ngày, sông lại mang những vẻ đẹp khác. Ban ngày, sông Hương mang vẻ đẹp bình yên, thơ mộng. Dòng sông xanh màu ngọc bích, trong vắt như chiếc gương trong phản chiếu quang cảnh thành phố dưới mặt nước êm ả và lung linh dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh. Khi hoàng hôn buông xuống, sông Hương như được thay tấm áo mới, sông khoác lên mình tấm áo màu vàng cam ấm áp ánh hoàng hôn. Không gian như chìm sâu vào yên vắng. Và khi màn đêm buông xuống bao phủ dòng sông, trong đêm tối tĩnh mịch, giọng hò Huế nào lại được vang lên ở mỗi khoang thuyền lững thững trôi. Cầu Tràng Tiền lên đèn, toả ra những ánh đèn lung linh rực rỡ sắc màu, chiếu sáng cả một vùng sông.
Sông Hương đã gắn bó mật thiết với với đời sống văn hoá của người Huế nơi đây. Các hình thức sinh hoạt văn hoá truyền thống như nghe ca Huế trên sông, đua thuyền, thả đèn, cũng chính trên dòng sông này mà được khởi xướng. Em thích những buổi tối yên lành, trăng thanh gió mát, lênh đênh trên con thuyền, nghe những khúc dân ca Huế, nghe những nhã nhạc cung đình Huế, những khúc Nam Ai, Nam Bình da diết như gọi về cả một miền tâm hồn Huế chân tình, thắm thiết, nặng sâu.
Sông Hương trở thành biểu tượng của Huế có lẽ bởi lẽ đó. Sông Hương đẹp trong mắt em, đẹp trong mắt du khách trong và ngoài nước. Và em chợt băn khoăn sông Hương phải chăng chính là điệu tâm hồn xứ Huế, tâm hồn con người Huế rất mực dịu dàng, thiết tha?
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 4
Xuân đến, nhà nhà đều tất bật với việc mua sắm Tết. Dòng sông Hương thơ mộng của quê hương tôi cũng hòa vào nhịp sống rộn ràng đó.
Một buổi sớm đầu xuân, tiết trời se se lạnh, sông Hương đang còn nằm ngái ngủ giữa phố phường sôi động. Dòng sông bình lặng trôi, làm gương cho những cô mây, chị gió soi mình. Mặt sông khoác một màu áo xanh lam, điểm thêm vài sắc màu sặc sỡ của những bông hoa mới nở. Bên trên dòng sông là bầu trời xanh và cao vút. Bầu trời sáng nay xanh và cao hơn vì được gội rửa bởi cơn mưa bụi tối hôm qua.
Sông Hương trầm ngâm nhìn phố xá bằng đôi mắt trong sáng. Mọi ngôi nhà trên phố đều được trang trí bởi một màu đỏ thắm tươi tắn của ngói mới, của những câu đối hay và của màu áo mới của những cậu bé, cô bé tinh nghịch. Mỉm cười, dòng sông sung sướng nhìn cuộc sống thanh bình phía trên. Từng gợn sóng nhỏ trên mặt sông cũng nhảy nhót vui vẻ hẳn lên. Ngay cả những chú cá dưới sông cũng bơi lướt, nhảy múa tưng bừng. Hai bên sông, hàng phượng già đứng nghiêng mình in bóng dưới dòng sông. Từng chiếc lá tươi xanh ve vẩy đùa với gió. Hàng cỏ lim dim ngủ đang khẽ ấp ủ vài hạt sương trong trắng. Những tia nắng nhỏ nhắn chạy nhảy, nô đùa vui vẻ trên mặt sông. Trời trưa dần, sông Hương được sưởi ấm bởi ánh nắng ấm áp của bác mặt trời.
Dòng sông thay bộ áo xanh thẫm nổi bật. Phố xá bỗng trở nên yên tĩnh, trầm lặng. Hóa ra mọi người đang nghỉ trưa. Sông Hương cũng khép đôi mắt to tròn ngủ giữa sự bình yên của ban trưa. Chỉ trong chớp mắt, bác mặt trời đã chuyển dần về hướng tây. Hoàng hôn từ từ lướt qua. Và tia nắng vương vấn hôn nhẹ vào đám cỏ non rồi theo nắng chiều tàn dần tan vào không gian vô tận. Dòng sông nhanh khoác lên mình tấm áo cam vàng dịu mắt. Mọi thứ chìm vào một màu tím nhạt đặc trưng của Huế. Đêm xuống, sông Hương trở nên lộng lẫy trong bộ váy dạ hội đen pha thêm ánh đèn đủ màu sắc. Mọi người lại kéo nhau đi dạo phố, tập thể dục và ngắm cảnh. Từng ánh đèn ven bờ sông lần lượt được thắp lên. Sông hương lại nghỉ ngơi sau một ngày vui chơi.
Ôi, dòng sông mới đẹp làm sao! Dù mai này có đi đâu xa tôi sẽ không bao giờ quên sông Hương, dòng sông đã cho tôi nhiều kỉ niệm đáng nhớ.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 5
Từ xưa đến nay, nhắc đến quê hương là nhắc đến cây đa, bến nước, sân đình, nhắc đến "dòng sông lấp lánh ", dòng sông mang linh hồn của cả một vùng đất chôn rau cắt rốn. Xứ Huế quê em có con sông Hương lặng lẽ uốn quanh, quyến luyến và dịu dàng cùng thành phố.
Dòng sông Hương quê em đẹp và nhẹ nhàng như cái tên của nó vậy, con sông mềm mại uốn quanh Huế thương tựa chiếc khăn hờ hững vắt ngang vai người tình muôn thuở. Các dòng sông khác thường chảy qua nhiều tỉnh thành, riêng dòng sông Hương, chỉ thuộc về riêng Huế, bởi vậy mà người ta hay gọi sông Hương là "dòng sông chung thủy". Dòng sông Hương, nước chảy khi dữ dội cuộn sóng, khi lại hiền hòa như một bản tình ca êm đềm. Sông Hương trầm mặc, cổ kính, có nét gì đó thật gần gũi và hoài niệm. Và hai bên bờ sông, Huế cũng hiện lên cổ kính và đẹp đẽ như thế.
Em rất thích đứng trên cây cầu Trường Tiền, lặng ngắm sông Hương, khúc này không hiểu sao sông luôn chảy hiền hòa và chậm rãi. Sáng sớm, nắng từ trên cao hắt xuống lòng sông, lấp lánh dòng nước, in bóng những hàng cây bên bờ, in bóng cả bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Chiều, sông Hương hóa mình vào một vẻ đẹp thầm lặng và kín đáo giữa thành phố như người con gái Huế trong tà áo dài tím, e thẹn, dịu dàng. Hoàng hôn trên sông Hương thực mới đẹp lạ kỳ, những vệt màu phía đằng Tây vàng rực, đỏ cháy, ấy vậy mà gam màu ấy trông vẫn êm đềm, trầm tĩnh và từ từ hòa vào bóng tối.
Đêm, trên sông Hương, thuyền bè đi lại, thắp lên những cây đèn nến hình đóa sen, những khúc nhã nhạc cung đình cứ vang lên đằm thắm trên dòng sông quê như vậy, nằm dài trên thuyền mà khẽ đưa tay chạm vào dòng nước sông, thấy như mình đã vừa chạm lấy người chị gái đi xa trở về. Dòng sông Hương, dòng sông trữ tình, dòng sông kỷ niệm, cũng là dòng sông lịch sử, cùng dân tộc ta trải qua bao hành trình từ khi nó còn là một dòng sông xa lạ. Người ta mến sông Hương cũng bằng một tình yêu chung thủy và chân thành, tựa như chính những gì nó đã gửi vào Huế.
Em rất yêu dòng sông Hương quê em. Đây là dòng sông chất chứa bao kỷ niệm thời thơ ấu, dòng sông mang linh hồn của xứ Huế, là biểu tượng đẹp đẽ cho một thành phố hiền hòa.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 6
Hè vừa rồi em cùng gia đình có chuyến đi du lịch ở Huế. Đây là chuyến du lịch đầy ấn tượng mà em từng đi. Ở Huế, em được tham quan đại nội, lăng của các vị vua xưa, đến nhà vườn An Hiên, thăm núi Ngự. Tất cả đều mang dấu ấn của một vùng đất kinh kì cổ kính và trầm mặc, mỗi một nơi em đến ở đây đều đẹp, đều thơ, nhưng em thích nhất là được ngắm nhìn dòng sông Hương chạy qua trung tâm thành phố.
Đứng trên cầu Trường Tiền bắc ngang dòng sông, em thu vào tầm mắt mình một dòng sông rộng mênh mang, duyên dáng và uốn lượn đầy nữ tính. Buổi sớm ban mai, trong bầu không khí thanh bình tuyệt diệu, dòng sông gợn những con sóng lăn tăn nhẹ nhàng như chào đón mọi người bắt đầu một ngày mới. Mặt sông xanh biếc, nước trong veo và tươi mát. Thấp thoáng trên sông là những chiếc thuyền nhỏ của người dân chài cũng đang thức giấc, chuẩn bị cho một ngày lao động mới. Màn sương giăng giắc trên không trung càng tô điểm cho vẻ huyền diệu, thơ mộng của sông Hương. Bên bờ sông là những cụ già đang rảo bước đi bộ tập thể dục buổi sáng, một vài nhóm anh chị thanh niên cũng dậy thật sớm để ra công viên tận hưởng bầu không khí trong lành. Sông Hương vào buổi sớm mai bình yên đến lạ.
Buổi ban trưa, khi những tia nắng mặt trời nô nức nhau tới Huế ngao du, sông Hương lại khoác lên mình màu áo lung linh và kiều diễm. Ánh nắng vàng tươi xuyên qua từng dòng nước tạo nên vẻ lộng lẫy cho dòng sông. Sóng nước cũng vội vã hơn trong từng đợt gió lùa. Mặt sông in bóng hàng phượng đỏ rực, in bóng những dãy nhà cao tầng hai bờ, những chiếc cầu bắc ngang và bóng những vị khách vừa ngồi nhâm nhi nước chè vừa hóng mát. Dưới mặt sông lúc này như đang có một cõi trần gian vậy, có cỏ cây, có nhà cửa và cả bóng con người.
Chiều đến, khi ông mặt trời dần thu mình lại cũng là lúc sông Hương trầm mặc nhất. Nàng Hương lúc này khoác cho mình chiếc áo của ánh vàng hoàng hôn, dòng sông tĩnh lặng mà ấm áp lạ thường. Trên cầu Trường Tiền, có mấy đôi tình nhân, một vài vị du khách cũng tranh thủ khoảnh khắc đẹp này để lưu giữ cho mình những bức ảnh kỉ niệm khi đến đây.
Với em, nếu được chọn khoảnh khắc đẹp nhất của sông Hương em sẽ chọn vẻ đẹp của dòng sông khi đêm xuống. Trên những ánh đèn lung linh, trên những con phố đông vui và nhộn nhịp, sông Hương vẫn ở đó, một mình mang đến cho Huế một vẻ đẹp rất riêng, nó không quá náo nhiệt ồn ào, cũng không quá trầm mặc. Sông Hương hoà vào lòng thành phố một nét đẹp vừa văn minh, hiện đại lại không mất đi sự cổ kính vốn có. Trên dòng sông lúc này, em nghe được tiếng vọng câu hò Huế âm vang nơi những khoang thuyền chở khách ngao du vẻ đẹp thiên nhiên Huế khi đêm về. Cầu Trường Tiền được thắp sáng với những ánh đèn rực rỡ màu sắc càng làm cho dòng sông thêm toả sáng.
Em đã từng đọc rất nhiều bài thơ viết về Huế, viết về sông Hương rất hay, và khi tận mắt chứng kiến để cảm nhận hết những vẻ đẹp của dòng sông này em lại càng yêu mến hơn nhiều. Bố em bảo dòng sông này đã cùng với nhân dân Huế trải qua bao thăng trầm của dân tộc vì vậy nó như một chứng nhân lịch sử của Huế, của đất Việt vậy. Em cảm thấy thật tự hào khi nghe điều đó, sông Hương đã cùng con người Huế làm nên một dấu ấn của vùng đất huyền thoại, làm nên vẻ đẹp văn hoá dân tộc.
Em thầm cảm ơn mẹ thiên nhiên đã mang đến cho con người những công trình tuyệt diệu. Yêu và nhớ sông Hương trữ tình, thơ mộng biết bao. Mong một ngày không xa, em sẽ có dịp trở lại Huế để ngắm nhìn và khám phá nhiều hơn về dòng sông ấy.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 7
Em là một người con của xứ Huế thơ mộng, em luôn tự hào về quê hương mình. Quê hương em không chỉ có những con người thân thiện, giàu tình nghĩa mà còn có vô vàn những cảnh đẹp. Đó là cầu Trường Tiền tư lự, là núi Ngự cao xanh, là đồi Thiên An trầm mặc,...và không thể không nhắc đến dòng sông Hương thơ mộng.
Được sinh ra và lớn lên trong nguồn sữa mẹ thiên nhiên ban tặng, em luôn yêu quý, luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ngắm nhìn và cảm nhận vẻ đẹp cảnh quan quê hương mình. Với em, dòng sông Hương không chỉ là niềm thương, niềm tự hào mà nó còn là người bạn tri kỉ, tâm tình cùng em.
Mỗi mùa, sông Hương mang một vẻ đẹp riêng. Sông Hương khi xuân về căng tràn nhựa sống, nước trong xanh màu biếc, sóng gợn những đường công mỹ miều mà vô cùng uyển chuyển. Trên mặt nước có những bông lục bình tím trôi lênh đênh càng tô điểm cho sức sống của dòng sông. Hai bên bờ là những hàng cây chồi non bung nở mơn mởn, tiếng chim chiền chiện hót trên không trung tạo nên vẻ đẹp vừa sống động vừa rực rỡ sắc màu. Sông Hương vào độ xuân về tựa nàng thiếu nữ tuổi đôi mươi, vừa tươi mới rực rỡ lại vừa có chút gì e thẹn mà đầy duyên dáng. Bởi thế mà nhà thơ Thanh Hải cũng đã từng rung động trước khoảnh khắc tuyệt vời ấy của dòng sông mà viết nên đôi câu thơ tình tự:
"Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ôi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Khi những giọt xuân dần nhường chỗ cho nắng hạ, sông Hương đầy quyến rũ bởi màu áo thiên thanh của làn nước. Hai bên bờ, những hàng cây đổ bóng, soi mình khỏe vẻ yêu kiều. Hàng phượng đỏ rực hòa trong ánh tím của những bông bằng lăng xinh đẹp tạo nên một dòng sông rực rỡ sắc màu. Cái nắng hè oi ả không làm mất đi vị tươi mát của sông Hương trong từng giọt nước mà trái lại, sông Hương càng có dịp để khoe vẻ trong lành của mình trong làn nước. Mùa hè mà được ngồi trên chiếc ghế đá, dưới bóng cây bên bờ là tuyệt nhất, hơi nước mát lành của đi những nóng nực của thời tiết. Ngồi đó, ta có thể nhâm nhi một cuốn sách hay, làm một bài toán còn đang dở hay thủ thỉ trò chuyện cùng dòng sông cũng đều rất gần gũi và thoải mái vô cùng.
Khi những làn sương chùng chình đi qua từng ngõ phố, dòng sông, cũng là lúc thu về. Thu đến, sông Hương như chậm hơn, chẳng hề vội vã như ngày hạ, sông Hương lững lờ trôi một cách đầy thong thả, êm đềm. Lá cây bên bờ ngả vàng, những bông bằng lăng cuối mùa còn vương lại rơi tự do chạm khẽ vào làn nước đong đưa. Chiếc thuyền chài cũng đang cùng người lao động miệt mài làm việc, gợn sóng vỗ vào mạn thuyền như thúc giục, cỗ vũ con người hăng say đánh cá. Những chiều thu êm đềm, trên chiếc cầu gỗ lim bé nhỏ, thấp thoáng bóng dáng những chị gái nữ sinh mang trên mình chiếc áo dài tím Huế dạo bước, chụp những bức ảnh lưu giữ làm kỉ niệm cho mình.
Khi cái lạnh của mùa đông tràn về, sông Hương cũng đổi khác. Dường như dòng sông trở nên cổ kính và trầm mặc hơn. Những đêm đông, dạo trên con thuyền ngắm nhìn cảnh sắc Huế khi đêm về mới cảm nhận hết vẻ đẹp nơi đây. Ánh trăng vàng đôi chiếu xuống dòng nước, đèn điện của phố xá tạo nên vẻ lung linh của dòng sông. Đâu đó, nghe tiếng vọng của những bài chòi, những câu hò Huế, tiếng nhã nhạc cung đình ta thấy lòng mình thêm an nhiên, yên bình đến lạ.
Sông Hương cũng như con người Huế vậy, trầm mặc, dịu dàng, thủy chung , ân tình. Chính những điều ấy đã làm nên nét bản sắc riêng mà chỉ có dòng sông này mới có. Bao kỉ niệm bên con sông quê hương khiến em nhớ mãi. Đó là những lần bị mẹ trách mắng, em lại chạy ra tâm sự cùng con sông. Đó là những lần cùng cô bạn thân ra sông đọc sách, hóng mát. Đó còn là những lần cùng nội ngắm nhìn dòng sông, được nghe nội kể về những chiến công oanh liệt của sông Hương, tất cả đều thật đẹp, thật quý và đáng trân trọng biết bao.
Sông Hương cũng như con người Huế vậy, trầm mặc, dịu dàng, thủy chung , ân tình. Chính những điều ấy đã làm nên nét bản sắc riêng mà chỉ có dòng sông này mới có. Em thầm hứa học thật giỏi, sau này sẽ làm một hoạ sĩ tài ba để vẽ nên những công trình nghệ thuật bất hủ về dòng sông này. Mang dòng sông Hương giới thiệu đến bạn bè thế giới.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 8
"Sớm an lành ...xứ Huế thật mộng mơ
Tia nắng mới chan hòa trong nhịp thở
Dòng sông nhỏ mang tình yêu nỗi nhớ
Chảy xuôi nguồn một thuở mãi khôn nguôi"
Mỗi khi đọc những vần thơ mơ màng viết về dòng sông Hương của mảnh đất kinh kỳ xứ Huế, em lại không thể nào quên được những kỉ niệm của ngày xưa. Dù đã xa Huế 4 năm kể từ ngày chuyển vào Sài Gòn nhộn nhịp, những kí ức bên dòng sông Hương dịu dàng và thơ mộng luôn là điều em trân quý. Em yêu dòng sông quê nội biết bao.
Sông Hương chảy vào lòng thành phố đầy êm dịu, vỗ về bến bờ như người mẹ hiền âu yếm con thơ. Dòng sông uốn lượn đôi bờ, mềm mại và mượt mà như tấm lụa đào xinh đẹp. Chỉ ngắm nhìn dòng sông Hương dạt dào cũng thấy lòng mình đủ an nhiên.
Sông Hương đổi thay cảnh sắc theo mùa. Vào mùa xuân, dòng Hương như một nàng thiếu nữ căng tràn nhựa sống. Nước sông xanh biếc, sóng vỗ rì rào như khúc tình tự. Hai bờ, cây cối nở những lộc non, hoa thắm. Cánh lục bình tím đua nhau trôi dạt lênh đênh giữ những làn nước trong lành. Khung cảnh thật thi vị biết bao. Màu trời xanh thẳm trong nắng xuân rực rỡ, tiếng chim hót trên cành cao góp vào bản nhạc xuân đầy sôi động. Ngày xuân, đến với sông Hương sẽ được hoà quyện vào niềm vui và hạnh phúc tròn đầy, cảnh thiên nhiên tươi mới hứa hẹn một năm mới đầy hy vọng, may mắn và thành công.
Khi hè về, cái nắng hanh hao của tiết trời tháng 7 không khiến nàng Hương khó chịu mà trái lại nàng được dịp khoe làn nước mát lành của mình. Nước sông vào hè xanh hơn, đong đầy hơn, sóng nước dạt dào từng đợt. Những hàng phượng đỏ thắm bên bờ hòa trong sắc xanh của nước đầy đẹp đẽ. Mấy chị bằng lăng cũng không chịu nép mình, hé nở khoe sắc tím dịu dàng. Giữa dòng, những người dân chài vẫn miệt mài với công việc bắt tôm cá, vào hè cũng là điều kiện thuận lợi để sông mang nhiều cá tôm cho người lao động. Những buổi chiều tối, sông Hương khoác lên mình chiếc áo màu hoàng hôn cực kì xinh đẹp, dù thoáng chút buồn nhưng là nét buồn của màu cổ kính, một nét buồn đậm đà mang phong vị độc đáo xứ Huế.
Sông Hương thơ mộng nhất có lẽ là khi thu đến. Độ tháng tám về, nàng Hương như một cô gái mới lớn, vừa ngập ngừng, e ngại lại vừa khát khao được khám phá chính mình, khám phá cuộc đời. Buổi sáng mùa thu, khi những màn sương chậm rãi đang tan dần, sông Hương đượm vẻ huyền ảo, mặt sông lúc này trong kì bí thôi thúc sự khám phá của con người.
Những chiều mùa thu, bao chị nữ sinh mang trên mình chiếc dài duyên dáng dạo bước trên cầu Trường Tiền, tranh thủ ghi lại những bức hình đẹp. Những chiếc lá vàng bắt đầu rụng cành, trôi lơ đãng mơ màng trong dòng nước. Sông Hương khi thu về mạng vẻ đẹp cổ tích của một miền huyền thoại, gợi nhớ, gợi thương biết bao nhiêu.
Những ngày đông, sông Hương mang vẻ trầm mặc, suy tư. Mặt sông như thu mình lại, chút gì đó còn vấn vương vị nắng ấm ngày thu. Cơn mưa đông bất chợt đến càng làm cho dòng sông đượm màu buồn, hàng cây bên bờ cũng im lìm, trơ trọi lá cành đang gồng mình chống cái lạnh giá của từng đợt gió mùa. Có lẽ, đông về là lúc mà em cảm nhận được sự kiên cường và mạnh mẽ của dòng sông nhất.
Em nhớ nhất là những lần dạo mát cùng gia đình khi đêm về bên dòng sông Hương. Ánh trăng đêm soi mình chải chuốt nhuộm mình trên dòng sông. Ánh điện phố xá lung linh trong làn nước, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng nơi những mạn thuyền xa. Làn nước mát trong theo gió mang lại cho con người hơi mát thiên nhiên, nhẹ nhàng, thư thái. Xa xa vọng lại làn điệu nhã nhạc cung đình say đắm, đê mê. Bên bờ, là những vị khách thong dong vừa nhâm nhi li cà phê vừa ngắm cảnh, đâu đó, có vài cặp tình nhân tay trong tay dạo phố, thật lãng mạn biết bao.
Em yêu quý và nhớ thương dòng sông Hương quê mình. Em chỉ ước được một lần về thăm lại Huế để được ngắm nhìn dòng Hương mát trong của ngày xưa. Sông Hương ơi! Nhớ cậu thật nhiều!
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 9
Đất nước Việt Nam có mạng lưới sông ngòi dày đặc với rất nhiều các con sông nổi tiếng như sông Hồng, sông Mã, sông Tiền… nhưng nếu nói đến dòng sông mang vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng thì phải kể đến sông Hương.
Sông Hương bắt nguồn từ dãy núi Trường Sơn, chảy qua các tỉnh thuộc Thừa Thiên – Huế mang theo hương thơm của những cánh rừng già cùng những thảo nguyên rộng lớn. Từ xa nhìn lại, dòng sông Hương giống như một dải lụa đào mềm mại vắt ngang qua thành phố Huế. Sông Hương được mệnh danh là dòng sông thơ mộng và trữ tình, quả thật là vậy bởi bốn mùa trong năm, mùa nào sông Hương cũng mang một vẻ đẹp khác biệt.
Đông đến, bầu trời mang một màu xám nhạt, trên mặt sông thấp thoáng những làn khói nhẹ nhàng bay lượn. Sông Hương khoác lên mình bộ áo màu tro cổ kính, hòa mình vào làn mưa bụi, lắng nghe những âm thanh chuyển mình của vạn vật chuẩn bị hồi sinh. Xuân về, sông Hương thay chiếc áo màu tro xám cũ, thay vào đó là chiếc áo màu hồng đào dịu dàng, thơ mộng. Trong không khí đón xuân tươi vui, hạnh phúc, sông Hương dường như cũng trở thành một cô thiếu nữ e thẹn.
Hè đến, sông Hương lại điệu đà khoác lên mình chiếc áo màu thiên thanh xinh đẹp, lơ đãng ngắm nhìn những cây hoa phượng cùng bằng lăng nở tím cả một vùng trời. Cảnh vật hai bên bờ lúc này mới thơ mộng làm sao! Những cây hoa bằng lăng nở tím thẫm xung quanh sông, thỉnh thoảng lại thả rơi những cánh hoa như những chú bướm xuống làm mặt sông lăn tăn gợn sóng. Ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu xuống dòng sông thơ mộng làm nó lấp lánh như được dát vàng. Mùa hè qua đi nhường chỗ cho mùa thu bước đến. Những buổi chiều mùa thu chúng ta rất dễ bắt gặp hình ảnh những cô sinh viên trong bộ áo dài trắng cùng những chiếc nón dạo bước xung quanh bờ sông.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, hình ảnh những cô gái cứ như thục như mơ làm say đắm biết bao người. Mùa này, lá của những cây bóng mát bao quanh hồ đã bắt đầu chuyển sang màu vàng cam tuyệt đẹp. Những chiều mùa thu đứng trên cây cầu bắc ngang sông Hương mà nhìn xuống mặt nước lấp lánh ánh hoàng hôn chúng ta sẽ cảm nhận được rõ hơn vẻ đẹp của song sông này. Bạn đã từng một lần ngồi trên chiếc thuyền Rồng lững lờ trôi mà lắng nghe những bài dân ca đậm đà bản sắc do những nhạc công trẻ tuổi biểu diễn, hay lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng bàng bạc trên mặt nước sóng sánh?
Em chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ đắm chìm trong cái không gian thơ mộng khoáng đạt ấy, nghe văng vẳng từ xa tiếng chuông chùa Thiên Mụ hoặc có thể lơ đãng ngắm ngọn tháp Phước Duyên. Dòng sông Hương ở Huế được mệnh danh là dòng sông của thơ ca nhạc họa, là nguồn cảm hứng cho các họa sĩ, nhà văn, nhà thơ sáng tác ra những bài thơ, bài ca ca ngợi vẻ đẹp nơi đây.
Sông Hương là con sông đẹp và vô cùng thơ mộng, là dòng sông mà ai đã từng một lần chiêm ngưỡng thì mãi mãi sẽ không bao giờ có thể quên. Em cũng vậy, hình ảnh dòng sông Hương cùng vẻ đẹp của nó vẫn luôn in sâu trong tâm trí em từ bây giờ cho đến mãi về sau.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 10
Nếu như nhắc đến sông Xen nhớ đến Paris, sông Đa Nuýp nhớ đến Budapest thì khi nhắc đến sông Hương người ta nhớ đến thành phố Huế thơ mộng. Con sông ấy đã gắn liền với cuộc sống con người xứ Huế biết bao thế kỉ, trở thành biểu tượng đẹp đẽ của mảnh đất cố đô.
Không giống với người con gái miền sơn tước sông Đà nhanh, mạnh, đầy thách thức, sông Hương tựa như một nàng thiếu nữ hiền dịu, xinh đẹp, đầy quý phái. Người con gái ấy đã được thiên nhiên ưu ái ban tặng những đường cong mềm mại, tuyệt đẹp. Cả con sông dài tựa như một áng tóc dài, mềm mượt cứ tuôn dài ôm lấy những đền đài lăng tẩm cổ kính, uốn lượn qua mảnh đất kinh kỳ xa xưa, càng tô đậm thêm cho vẻ đẹp của xứ Huế mộng mơ.
Tựa như một nàng công chúa xinh đẹp, sông Hương cũng thật biết tô điểm, khoác lên mình những bộ cánh lung linh rực rỡ "sớm xanh, trưa vàng, chiều tím". Buổi sớm, sông Hương say giấc nồng trong chiếc chăn sương mỏng manh, bàng bạc. Nhưng chỉ khi những tia nắng sớm đầu tiên xuất hiện, người con gái ấy đã vội vàng lật từng tấm chăn, chải chuốt, diện cho mình bộ cánh màu xanh trong veo đầy xinh đẹp. Nước sông trong xanh, lấp lánh ánh nắng mặt trời đôi khi còn thấy những chú cá sẵn sỡ bơi lượn, uốn mình trong dòng nước ngọt mát.
Nếu như buổi sáng sông Hương căng tràn sức sống thì buổi chiều sông Hương lại mang một dáng vẻ duyên dáng, đằm thắm đến mê hồn. Khoác lên mình chiếc áo màu vàng cam hòa vào sắc tím của không gian khiến cho sông Hương phảng phất nét buồn vương. Xa xa những làn khói lam chiều bảng lảng trên những nếp nhà đơn sơ, giản dị. Không gian thơ mộng, tĩnh lặng, man mác buồn cảm tưởng như từng phút giây của thời gian đang ngừng trôi. Có lẽ vì vậy mà nơi đây cũng còn được gọi là thành phố buồn.
Bóng chiều dần nhạt phai nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, phủ trùm lên con sông. Con sông không vì thế mà mất đi vẻ đẹp kiều diễm của mình. Ánh đèn rực rỡ về đêm hòa cùng ánh sao và trăng điểm xuyết khiến cho con sông bừng lên rạng rỡ. Góp phần điểm tô còn là tiếng hát, điệu hò trong trẻo, dịu êm của những người lái đò nơi đây. Tất cả đã làm nên một bức tranh đẹp, đầy cuốn hút, hấp dẫn. Đặc biệt đến với sông Hương cũng là cách để người ta bước chậm lại, hòa vào nhịp sống chậm rãi, khoan thai. Sông Hương chầm chậm trôi qua không vồn vã, gấp gáp. Đi thuyền trên sông, lòng con người ta cũng vì thế mà lắng lại, cảm nhận, lắng nghe thanh âm của thiên nhiên đất trời.
Đâu phải tự nhiên sông Hương trở thành biểu tượng của mảnh đất cố đô. Sông Hương đã gắn bó, ăn ở đời đời kiếp kiếp với những con người nơi đây. Phù sa nặng hạt bồi đắp cho đất đai màu mỡ, cây trái tốt tươi. Cá tôm nặng thuyền chi chút cho cuộc sống hằng ngày. Con sông tựa như một người mẹ dịu dàng, tần tảo chăm lo cho đàn con của mình lớn khôn. Cũng từ sông Hương mà biết bao nét đẹp văn hóa ra đời, khiến cho mảnh đất Huế thêm đẹp đẽ, đắm say. Không những thế, sông Hương lặng lờ chảy cũng mang theo cả hồn cốt của người con gái Huế, xứ Huế dịu dàng, êm ái, thướt tha. Quả thật, đến với sông Hương người ta tựa như đi một chuỗi hành trình dài tìm về với cả lịch sử của mảnh đất Huế cổ kính.
Sông Hương đã trở thành một phần máu thịt của xứ Huế. Con sông đã trở thành một dấu ấn, một điểm tựa vững bền của quê hương trong lòng mỗi người con của mảnh đất nơi đây.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 11
Vào dịp nghỉ hè vừa rồi, em được bố mẹ cho đến Huế để tham quan nơi đây. Ở đây thực sự rất đẹp với biết bao di tích lịch sử, kì quan thiên nhiên nổi tiếng như cố đô Huế, chùa Thiên Mụ, vườn quốc gia Bạch Mã… Nơi nào cũng đẹp cũng đáng để tham quan khám phá nhưng có lẽ em ấn tượng nhất là dòng sông Hương xứ Huế.
Từ xa nhìn lại, dòng sông như một dải lụa đào mềm mại vắt ngang qua thành phố Huế. Sông Hương nổi tiếng với vẻ đẹp nên thơ trữ tình. Mặt nước sông trong veo như một chiếc gương khổng lồ có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mây trời. Ẩn dưới làn nước mát lành ấy là cả một thế giới thủy cung đầy sống động với biết bao các loài sinh vật như tôm, cá, cua,…Đứng bên bờ sông em có thể nhìn thấy rõ những chú cá tung tăng bơi lội trong nước trông rất đáng yêu. Bên bờ sông là những cây hoa bằng lăng tím và những cây phượng nở đỏ cả một góc trời.
Bóng cây rủ xuống mặt nước trông như những cô thiếu nữ đang chải tóc soi gương để làm duyên. Em rất thích ngắm sông đặc biệt là khi hoàng hôn đến. Bởi khi ông mặt trời từ từ xuống núi thì cũng là lúc cả con sông như được khoác trên mình bộ áo mới màu vàng giáp bạc trông thật lộng lẫy và kiêu sa. Nhưng có lẽ sông Hương đẹp nhất, duyên dáng và lôi cuốn nhất phải là khi đêm đến. Khi bóng tối bắt đầu ngự trị muôn nơi cũng là lúc cả dòng sông trở nên yên ắng trầm mặc đến lạ. Nếu ai đã từng ngồi thuyền trên sông Hương để nghe nhã nhạc cung đình Huế thì có lẽ sẽ không bao giờ có thể quên được sự tha thiết, thấm đượm hồn huế trên con sông này. Đó đã trở thành một nét văn hóa vô cùng đặc sắc đối với người dân nơi đây và khách du lịch khi đến xứ Huế mộng mơ.
Em yêu con sông Hương này lắm. Có lẽ không biết tự bao giờ mà sông Hương đã trở thành biểu tượng cho vùng đất nơi đây, trở thành điệu hồn xứ Huế vừa thơ mộng, thắm thiết lại rất mực dịu dàng thiết tha và trầm mặc.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 12
Huế trong trái tim mỗi người là điệu Nam ai, Nam bình đằm thắm, là tà áo dài tím phấp phới bay trên con đường mỗi buổi chiều. Huế trong trái tim tôi lại là dòng sông Hương ngọt ngào chảy lững lờ qua khắp thành phố, và đối với bản thân tôi, nhắc đến Huế phải là nhắc đến sông Hương, và sông Hương là linh hồn của vùng đất cố đô thuở nào.
Sông Hương chẳng chảy thắng. Có lẽ nó ưa cái vẻ vốn đã mềm mại, uyển chuyển của xứ Huế mộng mơ, nên nó uống một đường con thật tuyệt mĩ để vươn qua những dãy nhà, những con phố để rồi đổ ra biển xanh kia. Từ trên cao nhìn xuống, sông Hương như một tấm lụa đào mềm mại vắt qua dải đất của thành phố Huế. Tôi có dịp thăm Huế mấy lần và đã từng được đứng trên cầu Tràng Tiền mà ngắm nhìn cái dòng nước xanh biếc chảy dưới chân mình. Nước sông xanh trong như phản chiếu lại cả một vùng trời. Sông Hương khi về thành phố trở nên hiền hòa như một người con gái đẹp giữa vùng đất cố đô xinh đẹp và duyên dáng. Đứng trên cây cầu trắng mà trông xuống dưới, sông Hương chẳng khác gì một bức tranh in dấu những vẻ đẹp toàn mĩ nhất mà thành phố Huế mang trong mình.
Hai bên sông trồng đầy những cây phượng vĩ. Vào hè, hàng cây đỏ rực lên như hàng ngàn mâm xôi gấc in dấu xuống mặt hồ, khiến dòng nước xanh trong kia như nhuộm một màu đỏ chót. Những cánh phượng rơi xuống cứ lững lờ trôi theo dòng nước khiến sông Hương mang một vẻ đẹp gì đó vừa thơ mộng lại vừa mặn mà, đằm thắm. Những lớp sóng ở lòng sông thi nhau rượt đuổi tới tận chân trời. Trên sông, người dân chài đang cần mẫn giăng mắc từng lớp lưới, tiếng gõ vào mạn thuyền để đuổi cá như vang động cả một vùng trời. Thảng hoặc, người chài lưới ấy ngẫu hứng ca lên vài câu hò xứ Huế, khiến du khách cũng phải nán lại đôi chút mà thưởng thức cái điệu hò đặc biệt nơi vùng đất cố đô này.
Sông Hương về đêm lại mang một vẻ đẹp thật khác. Những ánh đèn lung linh in trên mặt nước càng khiến cho dòng sông mang một vẻ đẹp gì đấy thơ mộng lạ thường. Sông Hương về đêm tấp nập những con thuyền chở khách du lịch mà nghe những câu hò xứ Huế. Người ta nói rằng đến Huế mà không được nghe ca Huế trên sông Hương thì anh chưa từng được đặt chân vào xứ Huế. Thế mới nói rằng sông Hương là linh hồn của vùng đất này, nơi lưu giữ bao hương thơm của trăm ngàn loài hoa nơi xứ Huế, nơi chứng kiến từng đợt bom mà kẻ thù trút xuống khi chiến tranh đang hủy hoại đất nước nặng nề. Sông Hương trải qua bao thăng trầm cùng con người xứ Huế, bởi vậy nó được coi là biểu tượng sống của vùng đất cố đô đầy xinh đẹp này.
Sông Hương ghi dấu một ấn tượng đậm nét khó phai nhòa cho bất kì ai đã từng đặt chân đến đó. Say đắm trước cảnh đẹp sông Hương, con người ta lại càng thêm yêu xứ Huế, thêm yêu cảnh đẹp nơi quê hương đất nước mình.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 13
Dòng sông Hương quê em đẹp và nhẹ nhàng như cái tên của nó vậy, con sông mềm mại uốn quanh Huế thương tựa chiếc khăn hờ hững vắt ngang vai người tình muôn thuở.
Các dòng sông khác thường chảy qua nhiều tỉnh thành, riêng dòng sông Hương, chỉ thuộc về riêng Huế, bởi vậy mà người ta hay gọi sông Hương là “dòng sông chung thủy”. Dòng sông Hương, nước chảy khi dữ dội cuộn sóng, khi lại hiền hòa như một bản tình ca êm đềm. Sông Hương trầm mặc, cổ kính, có nét gì đó thật gần gũi và hoài niệm. Và hai bên bờ sông, Huế cũng hiện lên cổ kính và đẹp đẽ như thế.
Em rất thích đứng trên cây cầu Trường Tiền, lặng ngắm sông Hương, khúc này không hiểu sao sông luôn chảy hiền hòa và chậm rãi. Sáng sớm, nắng từ trên cao hắt xuống lòng sông, lấp lánh dòng nước, in bóng những hàng cây bên bờ, in bóng cả bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Chiều, sông Hương hóa mình vào một vẻ đẹp thầm lặng và kín đáo giữa thành phố như người con gái Huế trong tà áo dài tím, e thẹn, dịu dàng.
Hoàng hôn trên sông Hương thực mới đẹp lạ kỳ, những vệt màu phía đằng Tây vàng rực, đỏ cháy, ấy vậy mà gam màu ấy trông vẫn êm đềm, trầm tĩnh và từ từ hòa vào bóng tối. Đêm, trên sông Hương, thuyền bè đi lại, thắp lên những cây đèn nến hình đóa sen, những khúc nhã nhạc cung đình cứ vang lên đằm thắm trên dòng sông quê như vậy, nằm dài trên thuyền mà khẽ đưa tay chạm vào dòng nước sông, thấy như mình đã vừa chạm lấy người chị gái đi xa trở về.
Dòng sông Hương, dòng sông trữ tình, dòng sông kỷ niệm, cũng là dòng sông lịch sử, cùng dân tộc ta trải qua bao hành trình từ khi nó còn là một dòng sông xa lạ. Người ta mến sông Hương cũng bằng một tình yêu chung thủy và chân thành, tựa như chính những gì nó đã gửi vào Huế.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 14
Dòng sông Hương mang từng sắc thái khác nhau thay đổi theo trong ngày. Nhưng buổi chiều trên dòng sông thơ mộng này sẽ khiến bất kỳ ai từng ghé qua nơi đây phải lưu luyến.
Cảnh chiều trên sông Hương thật thanh bình và tĩnh lặng. Dòng sông trong vắt, dịu dàng giống như một dải lụa mềm mại, duyên dáng vắt ngang cả một vùng ngút ngát cây xanh. Gió thổi nhè nhẹ làm mặt sông lăn tăn gợn sóng; dòng nước thong thả, lững lờ trôi thật đẹp và yên bình biết bao. Ánh nắng vàng nhẹ của buổi chiều hoàng hôn hắt xuống mặt nước tạo nên một vẻ đẹp rất mơ mộng, rất riêng biệt của sông Hương xứ Huế.
Thấp thoáng trên sông, con thuyền đang buông chèo, thả trôi trên mặt nước tĩnh lặng hòa cùng với những sợi khói trắng mỏng manh từ mái bếp đâu đây tạo vẻ bảng lảng cho sông Hương. Xa xa, tháp chuông Thiên Mụ hiền hòa vươn cao tạo một nét nhấn hoàn hảo nối tiếp cảnh sông nước với mây trời. Một đàn chim nhịp nhàng sải cánh bay dọc trên sông tìm về nơi trú ngụ.
Vẳng đâu đây tiếng hò khoan nhặt hòa cùng tiếng chuông chùa ngân nga giữa thinh không. Phải chăng đó là tiếng của lòng người mỗi lần nhớ về xứ Huế mộng mơ?
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 15
Huế đẹp và thơ. Sông Hương là bài thơ trữ tình của Huế. Một nhạc sĩ đã hát lên lời ca:
“Nếu như chẳng có dòng Hương,
Câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi…”
Điệu ca Nam Ai làm cho sông Hương thêm phần thơ mộng:
“Nếu không có điệu Nam Ai,
Sông Hương thức suốt đêm dài làm chi”
Bắt nguồn từ những khe suối Đông Trường Sơn mang theo chất ngọt và hương thơm của bạt ngàn rừng già, sông Hương mang màu xanh trong như ngọc đổ về xuôi. Lượn qua chân núi Kim Phụng đổ về ngã ba Tuần, sông Hương hiền hòa dang rộng cánh tay ôm lấy Kinh thành Huế và những xóm làng trù mật đáng yêu.
Rời Cồn Hến, một hòn đảo xanh mơ màng, sông Hương nhẹ trôi về xuôi giữa đôi bờ biếc xanh của vùng Vĩ Dạ qua ngã ba Sình,… nhập vào phá Tam Giang. Chị và anh còn nhớ câu hò xứ Huế man mác nhớ thương? Xin khẽ đọc, khẽ ngân thôi nhé! Kia là núi Ngọc Trản – điện Hòn Chén thờ Mẫu thần Thiên Y A Na linh thiêng. Đây là bãi Nguyệt Biều, Lương Quán xanh rờn ngô, đậu; đồi Thiên Mụ với tiếng chuông chùa diệu huyền hòa cùng tiếng sóng Hương Giang lao xao. Những đêm trăng, tháp Phước Duyên ngẩn ngơ soi bóng xuống dòng sông xanh. Vượt qua Cồn Dã Viên, du khách xuôi đò đến Cồn Hến.
“Đò từ Đông Ba đò qua Đập Đá
Đỏ rời Vĩ Dạ xuôi ngã ba Sình
Lờ đờ bóng ngả trăng chênh
Nhớ câu Mái Đẩy nặng tình nước non…”
Những sớm mùa xuân, những chiều mùa hè, những đêm trăng mùa thu, hỡi ai xa gần có đến thăm Huế nhớ dừng bước trên cầu Tràng Tiền nhìn về núi Bạch Mã, núi Ngự Bình, ngó sang Gia Hội, Bao Vinh… mới cảm thấy vẻ dịu dàng của “tấm lụa mềm” cố đô.
Màu sắc trong xanh như ngọc bích long lanh, những con đò xuôi ngược, dọc ngang với điệu hò Mái Nhì, Mái Đẩy thiết tha, trầm lắng giữa đêm thanh, anh và chị sẽ thấy hồn mình chơi vơi với sông nước Hương Giang. Tà áo trắng của cô thiếu nữ Huế làm cho bài thơ sông Hương thêm man mác.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 16
Nếu có ai hỏi em, yêu thích nhất điều gì ở quê hương mình. Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay, là dòng sông Hương chảy qua thành phố.
Suốt năm, lúc nào sông cũng đầy ăm ắp. Nước sông hơi đục, vì gánh chở biết bao phù sa, bồi đắp cho cánh đồng lúa ven bờ. Chỉ cần nhìn vào những bông lúa xanh mướt, đẫy đà là biết sông mẹ đã tận tân và hết lòng cho đất đai như thế nào. Không chỉ thể, trong dòng sông ấy, còn là cả một thế giới cá, cua trù phú. Cứ thế, dòng sông nuôi dưỡng biết bao thế hệ người ở vùng làng quê nghèo.
Em còn nhớ rõ những buổi chiều hè nóng nực, rủ thêm vài đứa bạn ra sông tắm mát. Chẳng có đứa trẻ nào ở đây lại không biết bơi cả, nên bố mẹ không phải lo lắng. Chúng em thỏa thuê ngụp lặn trong dòng nước mát rười rượi. Kéo theo cái túi nhỏ cố mò những con ốc hến. Tắm xong, lại ngồi cạnh bờ sông hóng gió, đến khô cả tóc thì mới đi về.
Đến nay, em đã lớn khôn, không có nhiều thời gian để rong chơi với dòng sông yêu dấu. Nhưng trong lòng em, con sông ấy vẫn là nơi mà em yêu quý vô cùng.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 17
Quê hương em tươi đẹp với biết bao những cảnh thiên nhiên thơ mộng như con đường quê trải dài với hai hàng cây xanh hay cánh đồng lúa mênh mông bát ngát nhưng có lẽ em yêu nhất lại là con sông nằm ven bờ đê.
Con sông quê em được gọi là con sông Hương bốn mùa nước chảy hiền hòa. Từ xa nhìn lại, sông như một dải lụa đào mềm mại uốn khúc trông đầy quyến rũ. Nước sông trong veo như một chiếc gương khổng lồ có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mây trời. Ẩn dưới làn nước mát lành ấy là cả một thế giới thủy cung đầy sống động với biết bao các loài sinh vật như tôm, cá, cua,… Đứng bên bờ sông em có thể nhìn thấy rõ những chú cá tung tăng bơi lội trong nước trông rất đáng yêu.
Con sông quê em không rộng lắm, đứng ở bờ bên này có thể nhìn rõ bờ bên kia. Bên bờ sông là hàng tre xanh ngắt rủ bóng xuống mặt nước sông trông như những cô thiếu nữ đang chải tóc làm duyên. Bờ bên kia là những cánh đồng lúa hay những dãy mía, ngô, khoai do những bác nông dân chăm chỉ trồng nên.
Và con sông cũng góp một phần quan trọng trong việc bồi đắp phù sa cho hai bên bờ để cây cối có thể phát triển tốt nhất, cung cấp nước cho những ruộng đồng hai bên. Em rất thích ngắm sông đặc biệt là khi hoàng hôn đến. Bởi khi ông mặt trời từ từ xuống núi thì cũng là lúc cả con sông như được khoác trên mình bộ áo mới màu vàng giáp bạc trông thật lộng lẫy và kiêu sa. Và khi bóng tối đã chiếm lĩnh không gian thì con sông trở nên yên ắng lạ thường và bắt đầu trở nên mát mẻ và trong lành.
Em yêu con sông quê em lắm. Đây là nơi mà chúng em đã cùng nhau vui đùa nô nghịch, cùng nhau tắm sông và cùng nhau trưởng thành. Sau này dù có đi đâu xa thì hình ảnh con sông Hương vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí em.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 18
Quê hương xinh đẹp của em được bao quanh bởi dòng sông Hương thanh bình và êm ái. Mọi hoạt động của mọi người luôn được diễn ra trên dòng sông, nó là phần không thể thiếu. Dòng sông cũng là một người bạn thân thiết đối với em.
Hàng ngày, em thường cũng bố ngắm cảnh, ngắm mọi hoạt động của mọi người diễn ra trên sông. Xa xa, những con thuyền đang ẩn hiện, những bóng người đang in bóng tạo nên một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp. Dòng sông uốn lượn như một tấm lụa quanh co trải dài đến tận chân trời. Đẩy những cánh buồn ra khơi,cùng những khóm lúc bình trôi nhè nhẹ, hòa cùng những điệu hát hò vang mừng ngày sớm mai, mừng một ngày làm việc bắt đầu.
Càng về đầu giờ chiều, dòng sông bổng trờ nên thật thanh bình. Dòng nước cứ nhẹ nhẹ trôi, tinh nghịch, các cơn sóng cũng trở nên lười không muốn vỗ, chỉ nghe những tiếng soàn soạt lướt êm. Những cụm lục bình cũng buồn muốn đi tránh nắng nên cứ tụ lại xung quanh những chỗ có bóng cây. Nhưng mặt nước lại trở nên đẹp diệu kỳ, như ngàn viên ngọc đang chiếu sáng bởi những tia nắng đang đổ xuống.
Làn gió cứ thổi nhẹ nhẹ đẩy nhẹ những đám lau xung quanh, và kéo theo hơi mát của sông vào xóm nhỏ của em. Tiếng mẹ ru con cũng trở nên hay hơn bao giờ hết, những vườn cây trái ven sông đang rũ những trái ngon quả ngọt rì rào cùng gió. Còn cảnh nào đẹp hơn lúc này. Nằm võng và nhìn ra dòng sông quê hương, em thấy thích thú và thoải mái.
Em cảm thấy thật may mắn vì được sinh ra tại quê hương mình, nơi có con sông Hương huyền ảo chảy qua. Sông ơi, hãy mãi đẹp như thế, hãy mang nhiều hơi mát, nhiều cá, nhiều nước cho quê hương nhé. Em sẽ luôn yêu quý dòng sông Hương xinh đẹp này.
Bài văn tả cảnh dòng sông Hương số 19
“Đã đôi lần đến với Huế mộng mơ
Tôi ôm ấp một tình yêu dịu ngọt
Vẻ đẹp huế chẳng nơi nào có được
Nét dịu dàng pha lẫn trầm tư”
Huế – quê hương em, một thành phố cổ kính trầm mặc mà ai từng một lần được đặt chân đến cũng không khỏi nhớ thương. Và có lẽ, với Huế thì dòng sông Hương thơ mộng là điều tuyệt vời nhất mà tạo hoá đã ban tặng cho quê em. Từ dãy núi Trường Sơn xinh đẹp, dòng sông đổ về Thừa Thiên mang theo cả những tinh túy của hương thơm nơi rừng già và những vùng thảo nguyên rộng lớn. Từ trên cao nhìn xuống, dòng Hương tựa một tấm lụa đào mềm mại và uyển chuyển trong sắc xanh của màu nước biếc.
Dù chảy nơi thượng nguồn hay về với vùng đồng bằng rộng lớn, hay qua thành phố mơ màng thì sông Hương vẫn đầy dịu dàng, có chút gì đó e thẹn như một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy. Bởi thế mà nàng luôn đặc biệt, mang nét riêng độc đáo mà chỉ duy nhất tìm thấy ở nàng Hương mà thôi.
Mỗi mùa trong năm, sông Hương đều có sự đổi thay. Không phải là ở hình dáng mà chính là sự thay đổi nơi cảnh sắc của dòng sông. Vào mùa xuân, sông mang sức sống đầy tươi trẻ góp nên sự tươi tắn của thiên nhiên Huế khi xuân về. Nước trong vắt một màu xanh biếc, sóng khi gợn lăn tăn, nhẹ nhàng khi lại đầy sôi động tạo nên khúc nhạc chào xuân. Những chị lục bình sau mùa đông đầy giấc giờ cũng nở rộ tạo nên một vạt trời tím biếc những bông hoa. Tiếng chim non réo rắt trên bầu trời cao rộng hoà vào dòng sông mơ.
Khi hè đến, những vạt nắng vàng rực rỡ buông xuống, mặt sông khoác lên mình màu áo mới đầy xinh tươi. Dưới lòng sông là làn nước màu thiên thanh hy vọng đang thưởng thức màu hoa đỏ của cánh phượng thắm tươi. Những bông bằng lăng tím hai bên bờ đầy nữ tính, đằm thắm càng điểm tô cho cảnh sông thêm hữu tình.
Thỉnh thoảng, những nàng gió ghé qua, một vài cánh hoa rơi chạm xuống mặt nước, trôi nhẹ theo từng cơn sóng lăn tăn. Rồi khi thu về, dòng sông thư thái hơn, nước sông dềnh dàng, lòng sông như rộng và dài thêm ra. Những hàng cây dần thầy màu lá, cảnh sắc vào thư tình và thơ hơn. Những chiều thu, trên chiếc cầu lim bé nhỏ, những chị sinh viên và những vị khách du lịch mang tà áo dài tím thưởng thức thiên nhiên và chụp những bức ảnh xinh làm kỉ niệm.
Khi thu quà nhường chỗ cho nàng đông tới, sông Hương lại mang trên mình nét cổ kính, trầm mặc. Màu trời nhạt hơn, lòng sông cũng đượm màu buồn, một vài làn khói mơ thấp thoáng trên sông. Những là mưa bụi bay bay trên không gian càng tạo nên nét trầm mơ.
Không chỉ cảnh sắc đổi thay theo mùa, dòng sông Hương trong một ngày cũng có nhiều thay đổi. Sớm bình minh sông Hương trong lành, êm ả, trưa về, những bóng cây toả xuống lòng sông tạo nên những hình in trên mặt nước. Và khi chiều xuống, dòng sông mang màu nắng hoàng hôn gợi cho ta nhớ về một miền cổ tích thần kỳ, nơi có những ông thần sông, thần núi giúp đỡ bao người nghèo khốn khó, thiện lương.
Đặc biệt, cảnh sắc sông Hương đêm về thật đẹp và lộng lẫy. Hai bên sông những dãy nhà cao tầng của phố thị bừng sáng ánh đèn, những chiếc thuyền chở người tham quan lênh đênh trên mặt sông, vang ra lời cả, câu hát của những nghệ nhân trong tiếng đàn tranh đầy huyền bí. Cầu Trường Tiền bắc ngang qua dòng sông đêm về lóng lánh ánh đèn, mọi người dạo bộ ngắm nhìn thành phố, một nhịp sống thật thanh bình và đầy yên ả biết bao.
Sông Hương luôn là niềm kiêu hãnh và tự hào của quê hương em. Có biết bao bài thơ, lời cả viết về sống Hương đầy trân trọng và yêu thương. Sông Hương như con người của đất Huế vậy, vừa dịu dàng, đằm thắm lại dạt dào tình cảm. Em yêu dòng sông quê em lắm.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .