Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Chí Diễn
Nhà thơ Nguyễn Chí Diễn sinh năm 1987, quê ở thôn Thần Chúc, xã Tiên Sơn, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang. Anh đã có rất nhiều sáng tác trên các sách và báo chí....xem thêm ...
CÂY GẠO ĐẦU LÀNG
Đầu làng cây gạo trổ hoa
Thắp lên ngọn đuốc tháng Ba giữa trời
Gió đùa đốm lửa rụng rơi
Tựa như xác pháo sáng ngời triền đê
Bầy chim gọi bạn tìm về
Uống bao mật ngọt tràn trề giọt xuân
Trẻ thơ khắp xóm quây quần
Cành xa vín gậy, cành gần vín tay
Khúc sông quê nước vơi đầy
Vẫn in bóng gạo tháng ngày khẳng khiu
Hỏi bà tuổi gạo bao nhiêu
Mà như cổ tích giữa chiều mộng mơ?
Bà rằng xưa lắm tuổi thơ
Đã thấy dáng gạo trơ trơ trước đình
Màu hoa như máu cuộc tình
Kẻ trời, người đất điêu linh kiếp người
Xa quê mấy chục năm rồi
Đầu làng chẳng thấy đỏ trời tháng Ba
Về đâu năm tháng phôi pha
Về đâu dáng gạo, dáng bà về đâu?
BÓN CHÁO CHO CHA
Cha ơi cha hé miệng nào
Mà ăn thìa cháo ngọt ngào vừa đơm
Thịt bằm cháo nóng thay cơm
Còn hương gạo mới còn thơm mùi hành
Nhìn cha ốm yếu sao đành
Họng khô miệng đắng da xanh thân gầy
Thảo thơm bát cháo đong đầy
Tình con ấm áp một ngày bên cha
Khói lay sợi nắng chiều tà
Lá vàng chao trước hiên nhà gọi đêm
"Ăn nào cha"... giọng con êm
Một thìa... thêm... một thìa... thêm... một thìa...
"Một thìa" cha bón xưa kia
Yêu thương ăm ắp sẻ chia dỗ dành
Ăn đi con lớn cho nhanh
Đạp lên cánh sóng mà canh biển trời
Con thành chiến sĩ xa khơi
Mang theo kí ức thiếu thời bên cha
Hôm nay nghỉ phép thăm nhà
Ngờ đâu cha ốm tròn ba tháng rồi
Nghẹn ngào bón cháo cho Người
Mà nghe rưng rức nỗi đời lắng sâu
Nguyện theo một tiếng kinh cầu
Nâng niu thìa cháo lần đầu dâng cha.
CHỢ TẾT MẸ TÔI
Một năm tích cóp sẩy sàng
Mẹ tôi ngồi giữa chợ làng bán mua
Cuối đông rin rít gió lùa
Giọt người hòa giữa giọt mưa nhạt nhòa
Mớ rau, con cá, quả cà...
Chắt chiu từ những thật thà nhà quê
Bao nhiêu mặc cả khen chê
Đổi thành hạnh phúc mang về cho con
Hộp mứt vuông, trái bưởi tròn
Đất trời hòa thuận, nước non đẹp giàu
Mẹ ngồi nhai dập miếng trầu
Nhìn hàng hoa thắp sáng màu rung rinh
Chợ quê họp trước sân đình
Quà quê cái nghĩa cái tình gửi trao
Mua về bao nỗi khát khao
Bán đi bao nỗi gian lao cuộc người
Lẫn trong bao tiếng gọi mời
Mẹ ngồi gói ghém một đời gió mưa
Mẹ ơi chợ đã tan chưa
Mà tình quê vẫn say sưa sân đình?
VÀO VIỆN CHĂM CHỒNG
Chị vào bệnh viện chăm chồng
Cầm theo cả một cánh đồng thôn quê
Muối vừng cơm nắm liền kề
Khuôn gày gió nổi bốn bề mưa tuôn
Quanh năm tất tả ruộng vườn
Niềm vui thâm hụt nỗi buồn thặng dư
Ngăn lòng chất kín tâm tư
Mắt vàng chứa cả mùa thu cũng vàng
Chỉ tay vẽ nét tuềnh toàng
"Đói nghèo thì nổi giàu sang thì chìm"
Người im cái bóng cũng im
Giọt truyền rơi tựa niềm tin vơi dần
Nhìn chồng xơ xác tấm thân
Phiếu thu viện phí... cầm gần nghĩ xa
Anh đi trống cả căn nhà
Bao nhiêu của cải cũng đà đi theo
Lặng tờ bốn phía gieo neo
Nét xuân vừa khóa nét chiều vừa buông
Chị ngồi lạnh một góc giường
Mắt đằm theo phía con đường mờ xa
Hôm nay bỗng một đóa hoa
Bên vườn bệnh viện nở ra nắng hồng
Chị cười vui cả mênh mông
Bình minh lưng vợ lưng chồng tựa nhau.
GỐM HƯƠNG CANH
Tôi về thăm đất Hương Canh
Giữa mùa hoa gốm nở xanh tháng Mười
Nhìn bao màu gốm sáng tươi
Hay đâu đời gốm đời người hòa chung
Tình người ăm ắp bao dung
Tình quê nghĩa đất chan cùng lệ mưa
Bàn xoay tạo tác sớm trưa
Nắng xiên ngày hạ, gió lùa đêm đông
Thật thà đất sét ven sông
Đen than đỏ lửa hóa rồng phượng bay
Nghê thường vũ khúc mê say
Hương sen quyện gốm ngất ngây vị thiền
Tay tiên ai vẽ bát tiên
Bốn mùa ngưng tụ màu men trắng ngà
Gốm thon thiếu nữ bình hoa
Gốm mềm hương rượu, sắc cà, vị tương...
Trăm năm đong nhớ ủ thương
Người rời cõi tạm nắm xương tiểu sành
Đất về với đất mà xanh
Cỏ hoa lại mọc bên nhành cỏ hoa
Ai về Vĩnh Phúc quê ta
Có nghe hương gốm nở ra nụ cười
Mang theo hồn cốt đất trời
Gốm Hương Canh tỏa ngược xuôi trăm miền.
CHẶT TRE
Vung dao chặt gốc tre làng
Nghe tim máu rỉ, nghe hàng lệ rơi
Lũy tre nhuộm tuổi thơ tôi
Xanh vào câu hát đưa nôi của bà
Cha về sau buổi cày xa
Mỏi treo lên gốc tre già... nếp quen
Khói làng từ điếu bay lên
Hóa thành những đám mây trên hồn làng
Thóc gày như hạt nắng vàng
Bao mùa mẹ quẩy dưới hàng tre xanh
Liêu xiêu gánh những tròng trành
Tre nghiêng nghiêng bóng mát lành mẹ tôi
Anh lên biên giới xa xôi
Cầm theo nỗi nhớ từ nơi hẹn thề
Cái ngày tro cốt nhận về
Tre rơi lá đỏ bốn bề mặt ao
Đau thương vùi xuống chiến hào
Vững vàng lũy thép vây bao quân thù
Xóm nghèo... giàu mãi lời ru
Chở che cái nếp cần cù thôn quê
Bây giờ công nghiệp tràn về
Ao chùa người lấp, nhà kê hàng hàng
Màu xanh gục xuống ngổn ngang
Bỗng nghe một nửa hồn làng bay đi...
THEO CHA RA ĐỒNG
Đời cha chân đất làm nông
Tuổi thơ thấp thểnh ra đồng cùng cha
Đồng gần cho tới đồng xa
Ruộng phơi nắng cháy, mưa sa luống cày
Mồ hôi trộn với đất dày
Gió sương loang những bàn tay chai sần
Tay cha rắc đạm, rắc lân
Bốn mùa rắc những tảo tần khát khao
Ngày xuân khoe giọt nắng đào
Mạ non cha nhổ cấy vào giấc mơ
Bão bùng tháng đợi ngày chờ
Lúa chiêm vàng cả tuổi thơ quê mùa
Nhìn trời cha đếm tua rua
Giúp cha con cũng khua khua tay mềm
Mỏng manh bờ nhỏ đắp thêm
Đắp vào năm tháng êm đềm tuổi thơ
Tự bao giờ đến bây giờ
Ruộng nương con cứ thờ ơ chẳng màng
Trai quê lên phố bỏ làng
Bỏ quên năm tháng thênh thang cánh đồng
Mình cha cõng bão gánh giông
"Ai đời lại để ruộng không bao giờ?"
Con về vẽ lại tuổi thơ
Thấy cha tóc bạc lơ phơ đường cày.
CÕNG MẸ THĂM ANH
Mẹ ơi tay bám chặt nào
Giữ yên... con cõng mẹ vào nghĩa trang
Nghĩa trang làng rộng thênh thang
Từng con của mẹ xếp hàng điểm danh
Bước chân dò dẫm vòng quanh
Tên con mốc phủ rêu xanh... đã mờ
Biết là mộ chẳng cốt tro
Rưng rưng mẹ vẫn lần, sờ... rưng rưng
Anh ơi xa cách ngàn trùng
Về đây tháng bảy tương phùng mẹ - con
Nhớ ngày lưng mẹ mỏi mòn
Cõng anh, cõng giấc mơ non bốn mùa
Bây giờ mẹ đã già nua
Vườn nhà chuối chín gió lùa đêm đêm
Trăng nghiêng bóng mẹ còng thêm
Anh nghiêng đời mẹ bên thềm chiến tranh
Về đi anh, về đi anh!
Mái đầu bạc, mái đầu xanh... nghẹn ngào
Mẹ ơi tay bám chặt nào
Giữ yên... con cõng mẹ vào thăm anh.
Con chưa về kịp Bắc Giang
Con chưa về đến Bắc Giang
Đã nghe tin dữ tràn ngang sông Cầu
Đò xưa chẳng ngại sông sâu
Mà nay sông xõa tóc lau trắng trời.
Cổng làng xa quá mẹ ơi
Chốt kia chặn cả tiếng cười trẻ thơ
Sương giăng mù mịt đôi bờ
Nhòa trong một tiếng ầu ơ thật buồn.
Giặc Covid tựa mưa tuôn
Mỏng manh ướt sũng cánh chuồn quê ta
Bắc Giang cùng bạn gần xa
Lăn vào tâm dịch xông pha giữa hè.
Khoanh vùng, lấy mẫu, cách li...
Quân - dân, cá - nước bốn bề chung tay
Không tiêu mà mắt con cay
Mà theo thắt dạ, mà lay lắt lòng.
Lúa chiêm vàng nặng trĩu bông
Lòng con vẫn rỗng như không được mùa
Giọt kinh rơi trước hiên chùa
Lòng con vẫn lạnh giữa mùa nắng chan.
Con chưa về kịp Bắc Giang
Xa xăm nhìn phía cổng làng cầu mong
Quê mình đánh giặc nhanh xong
Để câu quan họ thêm trong sông Cầu.
Gửi người quan họ bên sông
Hỏi người quan họ bên sông
Giữa mùa covid má hồng có phai
Đêm qua Như Nguyệt thở dài
Thèm câu giã bạn bên ngoài bến trăng.
Sân đình tơ nhện giăng giăng
Bẫy con covid lăng xăng bên này
Tôi gieo câu hẹn thơ ngây
Mắc vào thương nhớ vương đầy lưới đêm.
Bây giờ covid như nêm
Trách gì con nhện đan thêm lưới tình
Heo may lướt thướt bên đình
Hẹn hò duyên nợ ba sinh lá vàng.
Đem nhời quan họ đa mang
Yêu nhau người nhớ đừng sang bên này
Kẻo làm tan tác bông may
Làm chia ly lại thêm dầy chia ly.
Bao giờ cho hết cô vy
Còn duyên tiếng sáo Trương Chi lại đằm
Hẹn nhau câu hát đêm rằm
Để cho quan họ dùng dằng năm canh.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .