Top 12 Bài thơ hay viết về ngày thương binh liệt sĩ
Những ngày tháng Bảy, cả nước lại lặng mình tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ đã hi sinh cho ngày hòa bình, độc lập và tri ân cho người trở về sau đạn bom...xem thêm ...
MẸ NGỒI ĐƯA CHIẾC VÕNG KHÔNG
Thơ Đoàn Thịnh
Mẹ ngồi đưa chiếc võng không
Lời ru nén chặt trong lòng hỡi con.
Cơm phần trưa tối hãy còn
Ủ quây trong chiếc chăn sờn mọi khi.
Mẹ gom nào những viên bi
Cái quần cộc với nón mê chăn bò.
Sách nằm trên giá thơm tho
Cùng bao thứ thuở học trò còn đây.
Giúp cha công nọ việc này
Vẫn lưu dấu, ấm bàn tay tỏ mờ.
Rồi con những lúc dại khờ
Mấy lần roi dạy, bây giờ mẹ đau.
Hết giặc rồi, con ở đâu?
Quả thơm để rụng, buồng cau để chờ.
Dây trầu vươn ngả dậu thưa
Nhà bên cùng xót đến giờ chưa nguôi.
Ngước trông khuôn ảnh rạng ngời
Như con vẫn đứng vẫn ngồi đâu đây .
Mẹ chao cánh võng nhẹ lay
Mà bao gió lộng ngàn mây trưa hè.
Chân người bước vội ngoài đê
Ngỡ như tiếng bước con về đến nơi…
Trăng khuya vằng vặc đầy trời
Đêm nay mẹ lại ru hời võng không.
MUỐN GỌI TRÒN TIẾNG … BỐ ƠI!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ngày bố vừa đi bộ đội,
Em con còn chửa chào đời,
Con mới bi bô tập gọi,
Chưa tròn hai tiếng BỐ ƠI!
Thế rồi bố đi xa mãi,
Một mình bươn trải ở quê,
Mẹ sinh cho con em gái,
Chỉ mong bố sớm quay về!
Chiến trường ngày càng khốc liệt,
Mẹ bảo bố đã đi bê,
Con nghe người làng hay kháo,
Vào đấy rất khó trở về!
Rồi một đêm kia mẹ khóc,
Con nào hiểu được vì sao,
Cứ gục đầu vào lòng mẹ,
Và con cũng khóc, cũng gào!
Em gái đứng nhìn nháo nhác,
Chạy lại bên mẹ, bên con,
Ứ đâu, em không muốn thế,
Phải vui đừng có khóc buồn!
Giờ đây nhớ về ngày ấy,
Lòng con không khỏi bồi hồi,
Nén nhang này mong gặp bố,
Muốn gọi tròn tiếng … BỐ ƠI!
Hà Nội, ngày 14/07/2021
SAO MÃI KHÔNG VỀ
Thơ Hồ Viết Bình
Hơn bốn mươi năm rồi đấy anh ơi
Hồn anh trôi nổi ở phương trời nào?
Bao nhiêu năm nước mắt mẹ tuôn trào
Chờ đợi mãi, mẹ thành người thiên cổ.
Em đi tìm Anh khắp khu Thành Cổ
Nghe dưới chân mình cây cỏ kháo nhau
Có một mùa hè đỏ lửa thương đau
Nơi đây đã chôn vùi bao liệt sĩ.
Anh đang ở đâu? Hãy cất tiếng lên đi
Hoặc báo mộng để em tìm bằng được
Trước khi mất mẹ chỉ còn điều ước
Đưa Anh về cho có mẹ có con.
Đến bây giờ em đã sáu mươi hơn
Điều ước ấy vẫn chưa thành hiện thực
Bao kỷ niệm còn nguyên trong ký ức
Anh đang ở đâu? Sao mãi không về
Để lòng em luôn nức nở tái tê.
MONG ĐÓN ANH VỀ
Tác giả: Đào mạnh Thạnh
Ngày tháng bảy buồn rưng rưng đến lạ
Khói hương trầm lan tỏa nỗi tiếc thương
Các anh ơi người chiến sĩ ngoan cường
Vì đất nước máu xương hoà đất mẹ
Bao năm tháng vẫn âm thầm lặng lẽ
Chiến trường xưa dáng mẹ mãi hoài mong
Câu thân thương miền sâu kín trong lòng
Niềm kiêu hãnh non sông còn ghi nhớ
Cả đất nước không quên lời nhắc nhở
Đón anh về rực rỡ với cờ hoa
Cho làng quê thân thiết mãi đậm đà
Ngày trở lại hoan ca vui biết mấy
Việt Nam mãi có riêng ngày tháng bảy
Nhớ ơn người liệt sĩ với thương binh
Đã vì dân vì đất nước quên mình
Cho Tổ Quốc bình minh luôn rực rỡ
Ngày tháng bảy thành tâm lòng ghi nhớ
Khói hương trầm nhắc nhở những tiếc thương
Các anh linh người liệt sĩ kiên cường
Bừng sáng mãi con đường ta tất thắng.
Hải Phòng: 16-7-2022
MỘT NÉN TÂM NHANG
Thơ Ngọc Oanh
(Kính tặng hương hồn liệt sĩ Lê Sĩ Dũng)
Mẹ đã chờ em đến phút cuối cùng
Trước khi đi xa mẹ vẫn nhớ về núm nhau của mẹ
Dẫu em có đi đầu nguồn cuối bế
Em vẫn như là khi mẹ mới sinh ra
Cuộc đời em đâu phải những bài ca
Dẫu lớp trẻ bây giờ đều hát thế
Tuổi trẻ em trôi qua dưới tán rừng săng lẻ
Trong tầm bom rơi lửa đạn của quân thù
Hành trang theo em là chiếc ba lô
Cây súng trên vai khắp chiều dài đất nước
Đỉnh Trường Sơn đá tai mèo nhọn hoắt
Đông nắng tây mưa lạc nẻo chiến trường
Xếp bút nghiên cùng bè bạn lên đường
Trái tim trai chưa vương lời hẹn ước
Mẹ tiễn em đi giấu đôi làn nước mắt
Cho con đi chân cứng đá mềm
Bốn mươi năm sau đất nước hòa bình
Quê hương đón em về...vẫn chàng trai hai mươi tuổi
Đất mẹ ôm em vào lòng vỗ về giấc ngủ
Mẹ không còn ru em được em ơi
Khúc hát cho em không cất nổi thành lời
Thắp nén tâm nhang gửi em lời nhắn nhủ
Tổ Quốc, quê hương, gia đình bên em đó
Hãy bình yên bên mẹ nhé Dũng ơi
Tháng 7 mưa rơi như xé nát tim người
THÁNG BẢY NGƯỜI CÓ VỀ ĐÂY
Thơ Ngũ Ánh Tuyên
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin hãy đến nơi đây Thành Cổ
Thắp nén nhang viếng người dưới mộ
Máu xương hòa với cỏ non xanh.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin hãy đến bên sông Thạch Hãn
Chiến trường xanh một thời bom đạn
Khúc tráng ca gọi bạn giữa dòng.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin hãy đến bên bờ giới tuyến
Nén tâm hương lặng yên cầu nguyện
Đã qua rồi một biển đau thương.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin hãy nhớ trong tim người nhé
Người lính chiến chưa về bên mẹ
Mãi an nhiên như thế muôn đời!
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin hãy ngắm nơi này thật kỹ
Bằng trái tim chân thành dung dị
Để yêu hơn Quảng Trị người ơi!
14/07/2022
CHA NẰM NƠI ĐÂU?
Thơ Thanh Minh
Cha ơi! Cha nằm nơi đâu?
Giữa rừng già hay khe suối?
Một đời mẹ trong tiếc nuối
Cha chưa gặp con một lần
Mẹ tần tảo nuôi con lớn
Bên mái tranh nghèo liêu xiêu
Trong tiếng thở dài lo âu
Biết nơi nào cha yên nghỉ?
Cha nằm đâu giữa rừng núi?
Cho con đưa về quê hương
Nằm bên những người đồng đội
Dưới đài Tổ Quốc ghi công
Mẹ vẫn hàng ngày ngóng trông
Vàng võ héo hon chờ đợi
Hình hài cha một lần cuối
Cha nằm đâu? Nằm ở đâu?
12/7/2022
HOA HỒNG BẤT TỬ
Thơ: Hồng Hạnh
Chiều tháng bẩy nắng vàng mơ rót mật
Bên suối ngàn lất phất lá thông reo
Thoảng hương trầm trong gió lửng ngang đèo
Từ sâu thẳm vọng theo lời nhắn nhủ.
Thời đạn bom đã lùi về xưa cũ
Với chúng tôi tuổi thiếu nữ vẫn xuân
Tổ quốc lâm nguy chẳng chút ngại ngần
Vui ra trận xả thân vì non nước.
Gửi lại quê hương những lời hẹn ước
Thắng giặc rồi chung bước dựng tương lai
Tuổi đôi mươi với cả chặng đường dài
Cùng cả nước xây tượng đài chiến thắng.
Đồng Lộc chiều nay cũng vàng mơ nắng
Tiếng cười em còn văng vẳng giòn tan
Mười đóa hồng bất tử với non ngàn
Đổ xương máu cho bình an cuộc sống.
Tuổi thanh xuân chứa chan niềm hi vọng
Biết mẹ cha mong ngóng đợi nhớ nhiều
Con nằm xuống để Đất Nước mến yêu
Mãi trọn vẹn mãi là điều bất tử.
VIẾT CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Thơ Hồng Vân
Viết cho người chuyến đi xa mãi mãi
Để nỗi đau còn lại với thời gian
Vết hằn sâu mắt mẹ đẫm lệ tràn
Thương con trẻ, héo tàn theo năm tháng
Viết cho người khúc biệt ly ai oán
Vợ tiễn chồng đứt đoạn nỗi niềm đau
Bế con thơ mà giọng nói nghẹn ngào
Phút ly biệt lệ trào hoen khóe mắt
Viết cho người, chí anh hùng bất khuất
Vì quê hương tổ quốc đã hy sinh
Thân làm trai oằn nặng gánh ân tình
Nêu gương sáng, quên mình vì đất nước
Viết cho người, lỡ làng câu hẹn ước
Phút đăng trình ai biết được ngày mai?
Dõi mắt trông trên muôn dặm đường dài
Ngày trở lại...hình hài không nguyên vẹn
Viết cho người, mẹ già lòng quặn nén
Nỗi thương đau tắt nghẹn ở bờ môi
Chờ trông con dõi mắt cuối chân trời
Hung tin đến, nghẹn lời tim chợt thắt
Viết cho người nằm sâu trong lòng đất
Những vì sao bất khuất...mãi không tên
Viết cho người giữa rừng núi mông mênh
Hay đèo, thác? Gập ghềnh trên đá sỏi?
Viết cho ngươi lặng thầm trong bóng tối
Viết cho người như sương khói mong manh
Viết cho người anh dũng đã liệt oanh
Viết cho người...mồ xanh không tên tuổi...???
Bạc Liêu 26/7/2020
MIỀN TUỔI TRẺ
Thơ Hồng Lĩnh
Có một thời như thế
Ta đã qua những tháng ngày tuổi trẻ
Những bông hoa vừa hé nụ ngời xuân
Khoác trên vai lý tưởng đẹp trong ngần
Theo tiếng gọi cùng đoàn quân tiếp bước
Có một thời xuôi ngược
Xẻ dọc Trường Sơn cứu nước
Nắng lung linh đạn dược dội trên đầu
Có một thời nguyện sống chết vì nhau
Để non sông xanh màu đôi lứa
Có một thời máu lửa
Khúc quân hành hai đứa xung phong
Em giao liên anh canh gác biên phòng
Quyết bảo vệ non sông liền một dải
Có một thời nhớ mãi
Nụ hôn đầu vụng dại giữa rừng sâu
Sương đêm rơi bạc trắng hai mái đầu
Giữa ngàn lau thơm ngát
Hương rừng ngào ngạt như bản nhạc dịu êm
Có một thời chẳng thể nào quên
Trong anh trong em trong miền tâm thức
Một màu hoa đỏ rực
Dấu thời gian với ký ức vẹn nguyên
Có một thời chẳng thể nào quên
Là một thời mang tên miền tuổi trẻ
THÁNG 7, MẸ ĐẾN THĂM CON
Thơ: Tại Hoàng Văn
Mẹ đã đợi ngày con sẽ trở về
Với tổ tiên với ông bà, cô, bác
Khi tổ quốc ngừng bom rơi đạn lạc
Con sẽ về với đất mẹ quê hương
Mẹ đã chờ suốt mấy chục năm trường
Mong con về ăn bữa cơm cùng mẹ
Bát cà pháo, canh rô đồng nấu hẹ
Món ăn này con khoái khẩu ngày xưa
Mẹ đã chờ qua tháng nắng, ngày mưa
Hết cả một thời xuân xanh của mẹ
Đốt nén nhang và chắp tay lặng lẽ
Trước ban thờ mẹ chỉ biết cầu mong.
Mắt u buồn, lệ chảy ngược vào trong
Nén niềm đau mẹ thấy lòng buốt nhói
Nửa thế kỷ con vẫn là bộ đội
Chẳng một lần xin phép về thăm quê
Thư cuối cùng, con bảo con đi Bê
Sao biền biệt mãi không về với mẹ
Về sum họp với xóm giềng yêu quý
Cùng ông bà an nghỉ tại quê hương.
Nhận được tin mẹ vội đến cùng con
Nghĩa trang Trường Sơn giữa vùng sơn cước
Theo dấu lối mòn chân con đã bước
Vang khúc quân hành con hát năm xưa!
Dưới tán cây rừng mắc võng mẹ ru
Xin hãy ngủ ngoan con yêu của mẹ
Vui với bạn bè anh em, đồng chí
Trên đỉnh đại ngàn xanh thắm Trường Sơn.
Theo bước chân con hàng vạn thanh niên
Viết tiếp bài ca con đang viết dở
Về một Việt Nam hùng cường, mạnh mẽ
Con hãy yên lòng an nghỉ nghe con!
VIẾNG NGHĨA TRANG ĐỒNG LỘC!
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
(Viết cho ngày 27/7)
Vào thăm Đồng Lộc xe dừng
Thoáng nhìn mắt đã rưng rưng nghẹn lời
Hố bom xưa nát chân đồi
Nghĩa trang mộ xếp: Mười ngôi ba hàng
Dường như bất chấp thời gian
Đội hình xưa vẫn kiên gan bám đường
Văn bia càng đọc, càng thương
Mười cô chưa kịp yêu đương lần đầu
Đạn bom nào sợ gì đâu
Máu xương hòa đất xanh màu cỏ cây
Gió chiều cuộn khói hương bay
Ngã ba Đồng Lộc nơi này khó quên
Danh thơm còn mãi lưu truyền
Ngàn thu an giấc đời đời ghi công.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .