Top 20 Bài văn cảm nghĩ về mùa thu (lớp 7) hay nhất
Miền Bắc nước ta nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa, được trải qua đầy đủ bốn mùa trong năm. Mùa xuân với cây cối trăm hoa đua nở, là mùa của sự...xem thêm ...
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 1
Có biết bao lí do để tôi yêu mùa thu - một mùa đẹp trong vòng tuần hoàn của thời gian trôi chảy: xuân - hạ - thu - đông.
Thuở bé, tôi được nghe những câu chuyện “Vì sao hoa cúc có nhiều cành?” mà không khỏi xúc động trước tình cảm của em bé đối với bà mẹ. Phải chăng bóng hoa cúc - đặc trưng của mùa thu là minh chứng cho tình mẫu tử cao đẹp ấy? Dần lớn lên, bài học ấy vẫn mãi theo tôi. Chính loài hoa này đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu, là sự hy sinh, là hạnh phúc? Có lẽ vậy nên mỗi độ thu về, được ngắm loài Liêu Chi, lòng tôi lại trào dâng bao nỗi niềm khó tả, nó đánh thức và nhắc nhở tôi bài học về lòng hiếu thảo.
Bạn đã bao giờ ngắm nhìn hoa quỳnh nở dưới trăng chưa? Trên nền trời cao thăm thẳm, trăng dịu dàng như cô tiên nữ với chiếc váy trắng óng ánh đang nô đùa cùng muôn ngàn sao lấp lánh. Khoảng giữa là không trung bao la thoáng đãng, còn dưới mặt đất này, bầu không khí tĩnh lặng yên bình, được ngắm hoa quỳnh nở trong cảnh gió mát trăng thanh còn gì thú bằng? Hoa cựa mình khẽ khàng, rồi từ từ, từ từ nhẹ nhàng nở bung ra, tắm mình dưới ánh trăng ngân, thật đắm say lòng người. Không chọn cho mình cái rộn ràng của buổi bình minh, không lựa lúc cuộc sống ồn ào, hối hả ban ngày quỳnh chọn cho mình cái khoảnh khắc tĩnh mịch này để nhẹ nhàng tỏa hương. Hoa nhẹ nhàng tỏa hương ngọt ngào của mình trong đêm để quyến rũ hồn người, khiến cho lòng người bâng khuâng, man mác. Và kìa! Trăng ngỡ ngàng, sững sờ, sà xuống hôn lên những cánh hoa trắng muốt, tinh khôi, lưu lại đấy một phết vàng lung linh huyền ảo. Chao ôi, đẹp đến mê người!
Nhắc đến mùa thu tôi lại nhớ đến những chiều tà! Thật thanh thản khi thả mình giữa những cơn mưa lá, bước dần lên thảm lá vàng rụng dày, sực nức một hương thơm thôn dã. Hít thở cái hương vị thiên nhiên mang dáng vẻ đồng nội ấy đã thấy lòng mình mênh mang. Chợt nghe đâu đây lời ru ngọt ngào: “À ơi! Gió mùa thu mẹ ru con ngủ (...) Hãy ngủ, ngủ đi con, Con hời con hỡi…”, lòng ta lại nao nao, bâng khuâng đến lạ.
Nhưng đặc biệt, tôi yêu mùa thu vì đây là mùa mà tôi cất tiếng khóc chào đời. Thật hạnh phúc biết bao bởi từ lúc hé mắt nhìn cha mẹ, người thân, cuộc đời tôi lại được đón nhận khoảng trời thu, làn gió thu, ánh nắng thu. Cứ mỗi mùa thu, tôi lại háo hức chờ đón ba ngày vui cùng lúc: một là ngày sinh nhật với riêng mình, hai là ngày tết trung thu với cả niềm vui của trẻ con trên đời này và ngày thứ ba là ngày tựu trường tràn đầy hạnh phúc khi được mẹ đưa đến trường trên con đường thân thuộc - đến cái nơi mà khi chiếc cổng mở ra là có biết bao điều kì diệu.
Thu đẹp lắm nhưng thật khó thể hiện ra. Bao bức tranh tôi đã từng được ngắm, được xem, song bức tranh thu trong tâm hồn tôi mãi đẹp hơn cả. Xin cảm ơn mùa thu đã cho tôi bao xúc cảm, niềm hạnh phúc lớn lao. Và trên tất cả là thu đã dang rộng vòng tay chào đón tôi khi tôi cất tiếng khóc đầu đời. Yêu lắm, mùa thu ơi!
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 2
Mỗi người đều có một cảm nhận khác nhau về vẻ đẹp của quê hương. Nhưng đối với tôi, mùa thu ở quê tôi sao mà thanh bình, đẹp đẽ đến thế.
Mùa thu đã về. Ánh nắng vàng trong veo như thuỷ tinh nhảy nhót trên những cánh đồng quê. Bầu trời cao hơn, xanh thăm thẳm ra. Cơn gió nhẹ đưa hương hoa sữa nồng nàn. Những đám mây trắng như bông đang lững lờ trôi. Từng đàn chim ríu rít hót vang. Cánh đồng lúa chín vàng, thơm mùi lúa mới. Hoa cúc, hoa sen rủ nhau khoe sắc tuyệt đẹp. Với tôi, mùa thu đem lại nhiều cảm nhận. Khi nhìn những chiếc lá vàng rơi với tiếng gió thổi nhè nhẹ, tôi nhớ về những kỉ niệm đã xa. Đôi khi, tôi thích ngồi bên hồ sen, ngắm nhìn những hàng cây đang thay lá.
Khi thu sắp qua, những hàng cây sẽ tàn phai dần, nhựa sống trong nó như bị đóng băng, đông đặc lại và không còn tuôn chảy nữa. Từng chiếc lá bắt đầu khô dần và thi nhau rụng rơi khỏi cành. Gió càng mạnh và thời tiết càng lạnh thì lá vàng rơi rụng nhanh. Những chiếc lá trên cây giờ chỉ thấy nằm la liệt phía dưới đất, lìa khỏi cành rồi chúng càng khô héo nhanh hơn và sẽ mất đi hoàn toàn sức sống. Những bước đi xào xạc của tôi lẫn trong những chiếc lá khô nghe như chúng đang bị vỡ ra từng mảnh nhỏ. Hình tượng này làm tôi liên tưởng đến con người khi đang đau khổ thì chẳng còn sức sống nữa. Nhưng qua hình ảnh đó, tôi lại nghĩ rằng những chiếc lá héo hon, tàn khô đang rụng rơi khỏi cành cây chẳng khác gì những nỗi buồn khổ được lìa khỏi thân thể của chúng ta.
Đối với tôi, mùa thu đã gợi nhắc thật nhiều cảm xúc. Tôi yêu mùa thu thật nhiều - một mùa đẹp nhất trong năm.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 3
Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mưa xô nghiêng trên vai. Khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng tôi chợt thấy buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về.
Trời thật xanh và nắng thật nhạt nhưng cũng đủ để nhận thấy sự tồn tại của nắng. Sẽ không có gì khoan khoái bằng cảm giác đi trong tiết trời se lạnh, trên con đường dài ngun ngút hai hàng cây và lắng tai nghe tiếng lá vàng xào xạc dưới chân. Thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua nựng nhẹ các cánh hoa cúc vàng bên đường như thầm khen cho vẻ đẹp bình dị của loài hoa có hương thơm rất nhẹ này. Đó là những gì tôi tưởng tượng ra và thường thấy trong các giấc mơ của mình.
Theo tháng năm, tôi lớn lên và đại học. Những năm tháng lăn lộn ở giảng đường cùng vô vàn những kỳ thi. Và sau những kỳ thi là giấc mơ – Giấc mơ của tôi luôn là những quyển sách dày cộp với những ghi chú chi chít và đường gạch bằng bút dạ quang xanh đỏ. Rồi tôi cũng ra trường, đi làm, không còn bị điểm số ám ảnh nữa, nhưng luôn có cái gì đó làm tôi không có mấy khi được mơ tiếp những giấc mơ mùa thu bỏ dở.
Thậm chí có lúc tôi không còn nhớ mình thích mùa thi đến thế nào. Trời xanh lắm, xanh ơi là xanh nhưng không phải là xanh lè như cái kiểu tôi hay nói chuyện. Nắng cũng rất vàng nhưng lại cũng rất dịu. Cây cối vừa thay chiếc áo mới, chiếc áo vàng điểm hoa đỏ – nhìn đẹp cứ như những cô gái mười tám đôi mươi. Đẹp tới mức gió không nỡ lay động mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về vừa đủ tạo ra những âm thanh xào xạc vui tai và đem hương lá khô thoảng nhẹ khắp không gian.
Tôi cũng không biết là mùa thu ở đây đẹp hơn hay mùa thu trong mơ của tôi đẹp hơn. Nhưng tôi đã ngồi liên tục hàng giờ trong công viên, qua nhiều ngày liên tiếp để đắm mình trong sắc thu, trời thu và để nghe tiếng vọng của mùa thu, hương thơm và hơi thở của mùa thu
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 4
“Mùa thu ơi mùa thu…” - Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!
Mùa thu, hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi, sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế. Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa. Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió.
Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu - gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường - cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Đó là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao! Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi!
Đến cuối thu, vạn vật phải cố gắng lắm mới không cảm thấy tiếc nuối một mùa bình dị yêu thương. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi để khoe sắc thắm vào ngày trong trẻo cuối cùng. Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy. Hết thu vạn vật như mất đi sự vui tươi thường ngày. Nhưng đúng vào lúc buồn nhất thì mùa thu để lại một thứ kỳ diệu cho tôi: Nắng! Nắng vẫn thế, dịu dàng như đang sống trong mùa thu. Và tôi yêu nắng như yêu chính mùa thu của tôi. Có lẽ nắng cũng yêu tôi, như mùa thu yêu tôi.
Mùa thu - một mùa đẹp nhất trong năm. Có lẽ chính điều đó đã khiến tôi thêm yêu mùa thu thật nhiều.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 5
Có lẽ mùa thu là mùa khiến lòng người xao xuyến và bâng khuâng nhất. Cũng bởi vậy, biết bao thi nhân khi thu đến lại có những xúc cảm lạ kì, viết nên những vần thơ đầy ý vị. Nguyễn Khuyến, Hữu Thỉnh hay Nguyễn Đình Thi đều viết về mùa thu với những nét độc đáo riêng.
“Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.”
Hà Nội vào thu với tiết trời chớm lạnh bên những phố dài gợi nỗi buồn man mác, gợi cảm xúc lắng đọng, thân thương. Cảm xúc mùa thu hòa trong niềm yêu nước thiêng liêng, khơi gợi niềm tự hào mãnh liệt trong tâm hồn mỗi người. Hay trong thơ Chế Lan Viên là những nỗi niềm luyến tiếc khi thu sang:
“Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với cả hoa tươi muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!”
(Chiều xuân)
Không như xuân về mang đến sự náo nức tươi vui, vạn vật đâm chồi nảy lộc. Không như ngày hạ nắng chói khiến lòng người rạo rực, cũng chẳng giống khi đông về mang theo cái lạnh thấu xương, thu đến mang cái cảm giác nhẹ nhàng khó tả. Tiết trời êm dịu, từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua khiến lòng người thổn thức. Không háo hức chờ đợi như xuân, thu về mang lại cho ta cảm giác khắc khoải. Vì điều gì đó, thu về khiến lòng ta muốn du dương theo điệu nhạc, hát vu vơ đôi ba câu chờ đợi, nhẹ nhàng, an yên. Thu về, lá cành mang cái màu vàng cuối mùa, từng chiếc lá rụng cũng khiến người ta bất chợt mà nhớ đến dăm ba câu hát lay động trái tim mình:
“Khi chiếc lá xa cành
Lá không còn màu xanh
Mà sao em xa anh
Đời vẫn xanh vời vợi”
Hoa ổi góc vườn nở một khoảng trời trắng tinh khôi, hương ổi nhẹ nhẹ thấm đượm vào lòng người. Sớm thu trong lành, dịu ngọt, khiến người ta muốn tận hưởng, hít hà thứ cảm giác mà bấy lâu nay tìm kiếm. Chiều thu là khoảnh khắc ta thấy buồn, bao kỉ niệm xa xưa chợt ùa về trong ký ức. Ừ thì, thu mà, vốn dĩ thu khiến người ta thèm cảm giác đợi chờ, khắc khoải, thèm dư vị của thương yêu, và được gặm nhấm nỗi buồn một lần nữa. Đêm thu là những ánh trăng tròn viên mãn ngày rằm bên chị Hằng xinh đẹp. Đêm thu khiến ta thèm trở về ngày bé thơ, được rước đèn, đèn ông cá, đèn ánh sao, cùng ngân nga bài hát trong không khí của đêm rằm:
“Tết Trung Thu rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em múa ca trong ánh trăng rằm”
Chắc hẳn với mỗi người, sẽ tìm thấy những niềm vui của bốn mùa. Riêng với em, có lẽ vẫn dành trọn niềm yêu cho mùa thu ấy, thu có buồn đấy nhưng vô cùng xinh đẹp, thu không kiều diễm như mùa xuân như mang cái vẻ cổ kính nên thơ. Thu gợi nhớ, gợi thương thật nhiều..
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 6
Trong năm, có lẽ mùa thu là đẹp nhất. Thu dịu dàng mà lại thanh tao, lịch lãm. Thu không cháy bỏng gắt gao như hạ, không lạnh lùng buốt giá như đông và cũng chẳng ướt át sụt sùi như xuân diễm lệ.
Đã vào thu, bầu trời dường như cao hơn, xanh hơn, trong hơn và lộng lẫy hơn. Những đám mây vần vũ chứa đầy nước của những cơn mưa mùa hạ đã nhường chỗ cho những mảng mây xốp trắng như bông thảnh thơi trôi giữa bầu trời xanh thẳm. Trong gió, chẳng còn đâu những vị oi nồng khó chịu, mà chỉ thấy một không gian mát mẻ tràn ngập khắp chốn muôn nơi.
Mùa thu, với những bước chân nhẹ nhàng đến tự khi nào mà không ai hay biết. Chỉ khi một sớm mai thức dậy, ta khoan khoái trong cái se sẽ lạnh riêng biệt của mùa thu, và kìa... những hạt ngọc sương đang long lanh treo trên đầu ngọn cỏ còn mặt trời thì tỏa những tia nắng hết sức dịu êm mơn man vạn vật. Đấy chính là khi mùa thu đã về. Thu là thu với hương hoa sữa nồng nàn nơi góc phố, với cúc vàng rực nắng, với cốm xanh - hồng thắm và một màu trắng như pha lê.
Thu đi vào lòng và bất tử trong âm nhạc của Văn Cao, Trịnh Công Sơn, Đoàn Chuẩn trong thơ của Xuân Diệu, Xuân Quỳnh và rất nhiều thi nhân khác nữa. Sống giữa mùa thu, người ta cảm thấy như thêm yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống. Hẳn nhiên, trong một buổi sớm mai nào đó, khi tắm mình trong làn nắng thủy tinh tinh khiết (mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn gọi là Nắng thủy tinh) với những làn gió thơm mát như vừa được ướp hương đất trời, bạn sẽ không khỏi ngỡ ngàng mà thốt lên rằng: “Ôi! Màu trắng pha lê!”.
Nắng vàng, nhưng hình như lại không màu sắc. Ta chỉ thấy nó lung linh thắp sáng đất trời, làm rực rỡ lên màu biếc xanh của lá, rộn rã thêm tiếng hót của muông chim và nồng nàn thêm hương thơm sắc thắm của những bông hoa nở đúng thu vàng. Trưa đến, nắng ruộm vàng sóng sánh như mật ong đổ tràn lên vạn vật.
Cánh đồng mùa thu được nắng nhuộm thành một màu vàng tươi óng ả và no ấm. Nắng uốn cong và làm mẩy những nhành lúa thơm, đưa vào tay người nông dân hai sương một nắng cái phần thưởng quý giá nhất trong một mùa thu vàng. Trong vườn, nắng tô thắm và làm mượt mà làn tóc của hàng cau, thắp đốm lửa đỏ giữa lùm lá xanh cho những trái hồng trứng đang mùa trẩy hái. Những bông hoa hồng nhung đỏ thắm, cúc vạn thọ rực vàng được nắng và gió mùa thu trang điểm cho càng thêm đẹp lạ thường.
Chiều thu, nắng trở nên kém phần rực rỡ, nắng mờ nhạt phía chân trời xa, những dải voan trắng nhẹ nhàng hư ảo như dải khăn làm duyên của cô thiếu nữ hờ hững vắt ngang nền trời xanh biếc. Những cánh diều no gió mùa thu vi vút của các em thơ thả âm thanh dìu dặt vào giữa thinh không. Trước lúc đi ngủ, mặt trời còn cố hắt lên nền trời những tia nắng óng à hình dẻ quạt, tô điểm cho chiều thu êm ả thêm phần lộng lẫy và quyến rũ.
Thu đẹp nhường ấy, thanh tao nhường ấy, dịu dàng nhường ấy nhưng cũng thật sôi động và rộn ràng nhịp sống. Tiếng trống trường mùa thu ngân vang trong nắng sớm như thúc giục bước chân em thơ tới trường. Đất trời mùa thu như đang trả lại sức sống bất diệt cho vạn vật xung quanh. Những tà áo dài thiếu nữ cũng bởi mùa thu mà thướt tha, dịu dàng, quyến rũ hơn. Giữa làn nắng thanh khiết ấy, tà áo dài của các cô trở nên ngàn lần đẹp hơn, sống động hơn. Quả thực, còn gì thú vị bằng được thung thăng dạo bước giữa mùa thu trong mùi hương hoa sữa cùng với một người bạn tâm giao. Biết bao nhiêu văn nghệ sĩ đã trải lòng mình với mùa thu mà vẫn chưa nói đù những xúc cảm trong lòng với khoảng thời gian tuyệt đẹp trong suốt mùa thu này.
Và rồi trong một buổi chiều nào lang thang cùng những vạt hoa cỏ may tím ngát triền đê, ta bắt gặp bước chân của mùa đông đang tiến lại từ phía chân trời. Đâu đó, dâng lên man mác một nỗi buồn ly biệt... Mùa thu sắp ra đi đem theo những mùi hương quyến rũ, những làn gió trong lành và cả một màu nắng pha lê.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 7
Đất trời có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa lại có một vẻ đẹp riêng của nó. Với sự giao thoa của đất trời sang đông, mùa thu luôn có một sức hấp dẫn kì lạ. Mà thu là thế, không sôi động như mùa hè, cũng không ảm đạm lạnh lẽo như mùa đông. Mùa thu luôn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.
Cảnh vật, tiết trời thu tất cả đều thể hiện ra nó là một mùa như thế. Thu đến rồi mang đi cái nắng chói chang gay gắt của mùa hè, cũng mang đi không khí nóng oi ả khó chịu. Nắng thu giờ đây chỉ là những tia nắng nhẹ, mang theo gió heo may khô khốc của tiết trời. Nắng gió heo may khiến cây cối cảnh vật cũng dần tàn để chuẩn bị bước sang một chu trình sống mới, thêm một tuổi mới. Lá cây từ xanh chuyển dần sang màu vàng, màu vàng nhàn nhạt của lá nhuộm cả hai hàng cây. Lá cây mùa thu vàng rồi rụng xuống, gió thổi hiu hiu khiến cho lá xô cứ xào xạc xào xạc.
Đối với nhiều người, nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn. Nắng thu chiếu đến mọi ngóc ngách của làng quê. Thu đến cũng là lúc người nông dân thu hoạch lúa trên những cánh đồng lúa chín vàng ươm. Vào vụ mùa, đâu đâu cũng thấy màu vàng của thóc, màu vàng của rơm rạ, rồi màu vàng của mái lá tranh đơn sơ nhỏ nhắn. Nắng vàng chiếu khắp những con đường ngõ nhỏ.
Mùa thu cũng là mùa của những thức quà quê hương. Hương ổi thơm phả vào trong gió luôn khiến con người ta thêm phần yêu cái hương vị của đồng quê. Hoa ổi trắng, quả ổi chín mọng. Chúng cứ nằm im lìm đón nắng rồi tỏa hương. Cảnh vật đồng quê ngày thu yên bình đến lạ.
Thu sang không còn những cơn mưa mùa hạ sấm chớp ì ùng chợt đến rồi chợt đi, những cơn giông dữ dội không còn kéo đến bất ngờ như chính cái mùa hè nóng nực trước đó. Mùa thu, sự giao thoa của đất trời cuối hạ đầu đông. Nó mang vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng của cả hai mùa. Những tia nắng, những cơn gió se se. Tất cả đã tạo nên một mùa - một tiết trời đẹp của khí hậu Việt Nam.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 8
Nếu như mùa xuân là mùa để cây cối đâm chồi nảy lộc, với tiết trời đầm ấm, là sự chia sẻ của con người với thiên nhiên đất trời bao la hùng vĩ. Mùa hè với những tiết trời oi bức nóng nực cùng những tia nắng chói chang và những cơn mưa rào bất chợt.
Thì mùa thu là mùa của sự mát mẻ bình yên với những cơn gió heo may se se lạnh với những chiếc lá vàng đung đưa trước gió. Màu đông chính là khi thời tiết trở nên vô cùng lạnh lẽo rét buốt cũng là quãng thời gian để con người có thể xích lại gần nhau nhìn lại những gì đã qua. Cả bốn mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông đều có những giá trị riêng của mình. Nhưng em thích nhất là mùa thu.
Khi trời vào thu không khí trở nên trong trẻo hơn, bầu trời cao trong xanh với những đám mây trắng vô cùng tươi đẹp. Những tia nắng của mùa thu vô cùng dịu nhẹ không gắt gỏng như nắng hè cũng không lạnh lẽo như mùa đông. Nắng thu nhẹ nhàng len lỏi qua những kẽ lá trên những cánh đồng lúa vàng vô cùng rực rỡ.
Mùa thu tới cũng là khi mùa hoa cúc nở rực rỡ với những loại cúc như cúc tím cúc vàng, cục trắng, cúc họa mi vô cùng rực rỡ khoe sắc trong nắng vàng. Khi mùa thu tới, những chiếc lá vàng, màu vàng giòn tan của sắc nắng trưa, màu vàng nâu của những chiếc lá cây khi chuẩn bị phải lìa xa cành cây của mình, rời xa nơi đã sống những ngày ấm êm để hóa kiếp của mình…Trên những con phố màu vàng của những chiếc lá rơi tạo thành một tấm thảm vàng rực vô cùng rực rỡ như muốn níu chân người qua lại.
Mùa thu với những giấc mơ trưa dịu dàng đưa con người tới những vùng trời bình yên, vỗ về con người giảm bớt sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thị thành với những bon chen mưu sinh trong cuộc sống bình thường.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 9
Với tuổi thơ của của tôi, mùa thu là mùa đẹp nhất. Mùa thu đem đến tiếng trống khai trường, tiếng trống của đêm rằm trung thu. Và có lẽ, mùa thu đem lại cho con người ta những cảm xúc thật lạ: vừa khoan khoái, dễ chịu vừa xao xuyến, buồn man mác.
Trên bầu trời, người ta không còn nhìn thấy cái ánh mắt gay gắt bỏng rát không một gợn mây. Những đám mây trắng lững lờ trôi một cách nhàn tản khi những người hàng xóm “nắng gắt” đã tạm thời bận rộn ở một miền trời nào xa lắm. Dưới ánh nắng vàng tươi, hàng phượng vĩ khẽ đu mình trong gió như thảnh thơi sau một mùa hè bận bịu với những buổi hòa nhạc triền miên của các chú ve. Chiếc áo đỏ rực đến chói mắt vào mùa hè của phượng vĩ đã thay bằng chiếc áo màu xanh dịu, trông thật mát mắt.
Nhìn mùa thu đang tràn về trên từng xóm ngõ, thôn làng, cả đất trời cũng rục rịch thay màu áo mới sẽ thấy phần nào cái đẹp của mùa thu. Không những thế, mùa thu không chỉ làm cho người ta nhớ về sắc mà còn là cả về hương. Nếu nói gió có cũng có mùi hương thì vẻ khiên cưỡng và phi lí với khoa học. Nhưng mùa thu gió heo may lành lạnh. Cái lạnh không phải rét căm căm như mùa đông nhưng cũng không ngọt ngào như mùa đông. Mùa thu có cái lạnh riêng- cái lạnh của nỗi buồn. Có lẽ cũng do đặc điểm của thiên nhiên mà tạo nên một cảm giác khó lí giải đến vậy. Khi mùa hè oi bức vừa qua, con người ta vốn thích đơn độc riêng mình để cố đón sự khoan khoái dễ chịu thì thu chợt đến chẳng báo trước. Những cơn gió của mùa hè bỗng trở thành “những kẻ lạ lẫm” khiến chúng ta ngỡ ngàng. Gió cứ đến khi con người ta chưa kịp tìm thấy sự ấm áp và thế là ta hụt hẫng giữa những cơn gió heo may. Phải chăng vì thế mà người ta nói mùa thu, dù đi đâu cũng chẳng tránh khỏi nỗi buồn.
Có bao giờ, hương cốm lại thanh mát đến thế. Nó hòa quyện vào gió, quyện vào mùi hương ngào ngạt của hoa sữa ven đường. Cứ ở bao giờ người ta ngửi thấy hoa sữa thoang thoảng là thường rì rầm với nhau: thu đã về rồi đấy. Còn đến khi nào hoa sữa ngào ngạt, cảm xúc từ dễ chịu dần dần chuyển sang say sưa, nôn nao thì đúng là độ giữa thu, hoa sữa làm cho người ta ngây ngất. Mùa thu với người phương Đông còn có tục lệ Rằm tháng Bảy- lễ cúng chúng sinh. Ngoài cốm, bỏng, hoa sữa thì hương lan tỏa. Những mùi hương này quyện vào nhau, theo gió heo may bay đi, làm người ta xao xuyến và nhung nhớ nhưng chẳng thể gọi tên, chỉ biết gọi là: Hương thu.
Càng yêu thu, con người ta càng mong muốn mùa thu kéo dài. Không phải là ba tháng mùa thu nữa mà có lẽ lâu hơn Nhưng với những người sống ở vùng nhiệt đới như đất nước chúng ta thì mùa thu thực sự lại vô cùng ngắn ngủi. Có khi mùa thu rõ rệt thì người chỉ cảm nhận được bằng ngày. Thế nên, mùa thu luôn để lại cho con người sự nuối tiếc và chờ mong. Cảm ơn đất trời đã đến bốn mùa tươi đẹp với những cảnh sắc riêng, hương vị riêng, nhất là mùa thu!
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 10
Mùa xuân là mùa của sự đầm ấm, là mùa của sự sẻ chia giữa thiên nhiên đất trời với con người. Mùa hạ là những ngày không khí trở nên ngột ngạt bởi cái nắng nóng oi bức xen kẽ những trận mưa. Mùa thu là mùa của sự thanh bình với những cơn gió mát và những chiếc lá vàng rơi. Mùa đông là mùa cuối cùng, cũng là khoảng thời gian để nhìn lại những gì đã đến với mình trong suốt năm qua. Và với riêng em, mùa thu là mùa đẹp nhất.
Tiết trời đã vào thu. Bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Nắng dịu nhẹ trải dài. Mùa thu vàng mênh mang: màu vàng tươi của hoa cúc, hoa sao nhái, màu vàng xuộm của những cánh đồng lúa chín, màu vàng giòn tan của những tia nắng ban trưa, màu vàng nâu của những chiếc lá héo úa rơi đầy trên đường phố. Chỉ có màu vàng mùa thu mới sóng sánh như mật ong, mới đậm nét và tươi tắn đến vậy. Thu như giấc mơ dịu dàng, đưa con người hòa mình vào thiên nhiên để quên đi cái cuộc sống thành thị ồn ào, náo nhiệt và căng thẳng.
Gió mùa thu thật nghịch ngợm. Gió đùa giỡn tạo nên những cơn mưa lá vàng rơi trên đường phố. Gió quấn quít, vấn vương. Gió khiến người ta có cảm xúc rất lạ. Một chiều thu, em đi dạo trên con đường ở trung tâm thành phố. Vài ngọn gió heo may vô tình lướt qua hàng cổ thụ ven đường. Chỉ trong phút chốc, những chiếc lá vàng rơi xuống như ngại ngần, quyến luyến trời cao, cứ thế xoay tròn trong không trung trước khi gieo mình xuống dòng xe cộ đông đúc. Con đường trước mặt bỗng gợn lên những làn sóng lăn tăn như dòng sông vàng đang cuộn chảy. Em như ngây người trước bức tranh sống động ấy. Một chiếc lá mỏng manh lại sắp lìa cành. Dường như nó đang luyến tiếc khi phải rời xa cành cây, rời xa những người bạn lá thân thương. Rồi chiếc lá ấy như một vũ công tài năng, uyển chuyển xoay tròn theo gió. Em xòe tay đón lấy, nắm chặt chiếc lá trong tay mình. Một cảm xúc dịu dàng len lỏi vào tim. Và lúc ấy, em chợt nhận ra rằng đó chính là cảm xúc mùa thu.
Chỉ mới đây thôi, hạ đến cùng với những kỳ thi căng thẳng, mệt mỏi và sự náo nức về những ngày nghỉ vui tươi. Vậy mà khi thu vừa chớm tới, cái cảm giác mong chờ được gặp lại bạn bè, thầy cô lại tràn ngập trong lòng em. Tháng chín, chúng em thôi những ngày tháng rong chơi, quay lại với những trang vở, với chiếc áo trắng học trò và chờ đợi tiếng trống khai trường. Tháng chín, bằng một nụ cười thật tươi, em háo hức bước vào năm học mới. Dẫu biết rằng có nhiều khó khăn ở phía trước, nhưng em vẫn sẽ cố gắng học thật tốt để mai này trở thành một người có ích cho xã hội.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 11
Với riêng tôi, bốn mùa trong năm, mỗi mùa đều có những sắc màu riêng, góp nhặt nên những năm tháng đầy ý nghĩa của cuộc đời. Cứ mỗi độ thu sang lòng tôi lại ngập tràn bao cảm xúc xốn xang, bao nỗi xuyến xao cứ ùa đến dâng tràn.
Trong tôi, mùa thu với những bông cúc vàng rực rỡ, có những chùm hoa nắng vô tư đậu trên vai áo cùng tiếng chim hót ríu ran lấp ló trong những lùm cây hai bên đường đưa chân tôi tới trường trong rạo rực niềm vui của buổi tựu trường. Ngày khai giảng, cả cô và trò đều háo hức đón đợi tiếng trống trường vang lên trong tà áo trắng tinh khôi. Ghi mãi nơi tôi là hình ảnh những em bé lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến lớp với bao bỡ ngỡ trước ánh mắt vỗ về của mẹ và ánh mắt trìu mến, đong đầy yêu thương của cô.
Yêu mùa thu, tôi yêu khoảng trời cao, trong xanh vời vợi, có sắc nắng hanh hao đến nao lòng, có làn gió mát trong, mơn man đùa nhẹ trên mái tóc mây mềm của người thiếu nữ. Chợt thấy tâm hồn mình xao động trước loài hoa tim tím, dịu dàng nở đầy hai bên vạt đường, cánh hoa mỏng mảnh, rung rinh trong nắng sớm. Gieo vào lòng tôi bao cảm xúc là hình ảnh cánh đồng quê xanh tươi, mỡ màng hòa cùng nắng thu chấp chới. Lá lúa trông xa như những bàn tay nhỏ xíu đong đưa, vẫy chào các bác nông dân ra đồng chăm bón. Vài ba cánh cò chao lượn trên nền trời xanh thẳm soi bóng xuống những con mương có làn nước trong veo gợi khung cảnh thanh bình, yên ả nơi quê nhà.
Thu sang, ấy là lúc mùa cưới lại về. Ở quê tôi, hầu như nhà nào cũng đều có một giàn trầu xanh mướt sau vườn. Những ngọn trầu to mập, thân vươn dài quấn quýt bên cây cau địu buồng quả sai chíu chít. Từ những giàn trầu ấy đã tác thành cho biết bao đôi lứa nên vợ, nên chồng. "Miếng trầu là đầu câu chuyện"- tục lệ truyền thống thấm đẫm nét văn hóa Việt của dân tộc ta vốn có từ xa xưa đến nay vẫn được gìn giữ.
Đêm mùa thu, nếu ai đã từng một lần thả hồn mình trong gió để tận hưởng mùi hương hoa sữa nồng nàn mới cảm nhận được cái hồn của thiên nhiên có sức quyến rũ như thế nào. Mùi hương hoa sữa thanh tao lan tỏa trong không gian, buông rơi trên mái tóc, len nhẹ trong tâm hồn như một bản tình ca ngọt ngào làm vơi dịu đi bao lo toan, phiền muộn của cuộc sống ngày thường. Thấy mình như trẻ lại khi lạc vào đám rước đèn lồng của bầy trẻ thơ trong đêm hội Trung thu. Dưới ánh trăng rằm vằng vặc, mâm cỗ được bày ra với đủ các loại bánh kẹo và hoa trái với những bưởi đào, ổi thơm...
Nhắc đến mùa thu là nhắc đến những cảm xúc rộn ràng trong tim mỗi người, ẩn chứa niềm kiêu hãnh tự hào hòa chung với không khí của cả dân tộc trong ngày lễ kỷ niệm chào mừng Cách mạng tháng Tám thành công và ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9. Khắp nơi tưng bừng, rộn rã, rợp trời cờ và biểu ngữ tung bay trước gió. Trên khắp các nẻo đường, dòng người tấp nập ngược xuôi, gương mặt ai cũng hân hoan rạng ngời. Dường như trong mỗi người đều dâng lên một niềm xúc động và tưởng nhớ đến công lao của thế hệ cha ông, những người đã viết lên những trang sử hào hùng làm rạng danh non sông, đất nước. Và trong ta lại thầm nhắc lòng mình phải gắng sức hết mình để chung tay xây dựng Tổ quốc đẹp giàu.
Cảm xúc thu sang, ấy chính là cảm xúc trước khung cảnh thu rất đỗi bình dị, thân thương mà lại cũng hết sức quyến rũ, làm xao động lòng người. Cảm xúc ngập tràn niềm tự hào kiêu hãnh trong ngày lễ độc lập của dân tộc.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 12
Trong một năm mùa thu có lẽ là ngắn nhất nhưng lại luôn mang đến nhiều điều thay đổi nhất trong năm.
Nắng thu không chói chang như nắng hạn không xanh xao vàng vọt yếu ớt như nắng mùa đông. Nắng thu óng ánh sắc vàng cuối cùng nhẹ nhàng nhưng cũng rất tươi đẹp. Đã từ khi nào màu vàng đã là màu đặc trưng mỗi khi thu đến từ hoa cúc trên đường đến những chiếc lá khẽ rơi rụng khi có những cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Mùa thu còn là mùa của những ngày tựu trường, tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên bước chân vào một ngôi trường hoàn toàn xa lạ với nhiều sự bỡ ngỡ và cũng là lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến lớp cùng với sự vỗ về của mẹ và ánh mắt trìu mến đong đầy yêu thương của cô giáo. Ôi mùa thu mùa của những kỉ niệm tôi yêu, tôi yêu cả những cơn gió hiu hiu nhẹ nhàng mênh mang mát lạnh đến nao lòng. Chợt thấy tâm hồn mình xao động trước những con đường ngập tràn ánh nắng dịu dàng bên cạnh là những chiếc lá vàng cùng với những bông hoa ven đường đang rung rinh trong nắng sớm. Điều đó thật khiến tâm hồn ta trở nên thanh thản biết bao.
Mùa thu cũng là mùa của những sự kiện quan trọng. Nhắc đến mùa thu không thể không nhắc đến những vầng trăng sáng tròn vành vạnh trong dịp Tết Đoàn Viên bên gia đình cùng ăn những chiếc bánh trung thu cùng ngắm trăng và thưởng thức những cơn gió mát của đêm mùa thu. Mùa thu cũng là mùa của sự kiêu hãnh tự hào chung của dân tộc trong ngày lễ kỷ niệm chào mừng cách mạng tháng Tám thành công và ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9. Khắp nơi trên mọi miền đất nước đều tưng bừng rộn rã với bầu trời xanh cùng những chiếc lá cờ đỏ sao vàng được treo tung bay trước gió.
Trên khắp các nẻo đường dòng người tấp nập ngược xuôi gương mặt ai cũng hân hoan rạng ngời. Dường như trong mỗi người đều đều có một cảm xúc chung đó là niềm xúc động và tưởng nhớ đến công lao của những thế hệ cha ông đã làm nên đất nước ngày nay. Những người đã viết nên trang sử hào hùng làm rạng danh non sông đất nước và trong chúng ta lại thầm nhắc lòng mình phải biết cố gắng hết sức để cùng nhau chung tay xây dựng tổ quốc giàu đẹp. Nhiều người bảo mùa thu luôn mang lại vẻ buồn nhưng với tôi mùa thu lại quyến rũ đến lạ kỳ không ổn à mà rất đối tĩnh lặng không màu mè nhưng cũng rất lấp lánh… Tất cả những điều ấy đều khiến tôi yêu mùa thu yêu những cánh đồng đến mùa thu hoạch Cốm nồng nàn.
Mùa thu còn đẹp trong những khi chiều tà được thả mình vào giữa những cơn mưa lá bước trên những thảm lá vàng rụng dày cùng thưởng thức những hương vị của thiên nhiên của đồng nội ấy tôi lại cảm thấy dễ chịu đến lạ thường. Mùa thu không phải ai cũng thấy được hết vẻ đẹp của nó có lẽ vì vậy mà trong văn học Việt Nam có rất nhiều tác phẩm viết về mùa thu như: Thu Điếu, Thu Vịnh. Mỗi tác phẩm đều nói lên vẻ đẹp khác nhau của mùa thu nhưng tất cả những con người đó đều trân quý và mong đợi sự quay lại của mùa thu mỗi khi mùa đông giá lạnh đến. Họ là những người mang lại những bức tranh mùa thu tuyệt diệu khác nhau mang lại cho người đọc những cảm xúc sự dao động khác nhau nhưng đều luôn ngập tràn niềm tin trong đó.
Mùa thu đến thật nhẹ nhàng tình cảm mùa thu đến đem theo không khí mát lành của đất trời cây cỏ mùa thu là thế đấy. Chỉ có những người yêu mùa thu mới có thể cảm nhận được sự ấm áp tình yêu thương tôi yêu mùa thu yêu những gì thuộc về mùa thu.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 13
“Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…”
Những lời thơ trong bài Đất nước của nhà thơ Nguyễn Đình Thi đã gợi nhắc trong lòng mỗi người về một mùa thu tuyệt đẹp của đất nước. Và trong bốn mùa, mùa thu có lẽ là mùa đẹp nhất.
Khi mùa thu về, bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Nắng không còn gay gắt như những ngày hè oi bức, mà trở nên chan hòa hơn. Làn gió heo may kéo về khiến cho thời tiết se lạnh. Cô mây thì dạo chơi quanh những ngọn núi phía xa. Ông mặt trời dậy thật sớm để đánh thức mọi người sau một đêm dài. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót đón chào ngày mới. Phía xa ngoài cánh đồng, những bông lúa trĩu nặng đang đung đưa theo làn gió mát từ xa thổi vào. Hương lúa chín thơm mang hơi thở của làng quê khiến ai ngửi thấy cũng đều say mê. Đâu đó trên khắp phố phường, hương hoa sữa nồng nàn. Không khí mùa thu khiến cho con người cảm thấy thật dễ chịu, nhẹ nhàng.
Nhưng mùa thu không chỉ đẹp ở cảnh sắc thiên nhiên. Mùa thu đặc biệt nhất là khi nhắc về hương cốm mới. Thứ đặc sản đã không còn xa lạ gì của Hà Nội mỗi độ thu về. Từng hạt cốm xanh mang cái tinh hoa của trời đất được làm ra dưới bàn tay khéo léo của người nông dân. Nếu trong một buổi chiều thu, dạo quanh phố phường được ngắm lá vàng rơi, thưởng thức cốm thì còn gì tuyệt vời hơn. Không dừng lại ở đó, mùa thu còn có những kỉ ức đẹp đẽ của tuổi thơ tôi. Đó là đêm trăng Trung Thu được rước đèn, phá cỗ thật vui vẻ. Đặc biệt nhất, mùa thu cũng là mùa tựu trường. Sau một kì nghỉ hè dài, học trò được gặp lại thầy cô, bạn bè. Cảm xúc thật hân hoan, mà háo hức.
Tôi yêu biết bao mùa thu - mùa của những điều đẹp đẽ, lãng mạn. Mùa của tuổi học trò thân thương. Một mùa thu nữa lại về đem đến cho tôi những cảm xúc thật tuyệt vời.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 14
Thời gian vẫn trôi qua, và bốn mùa luôn tuần hoàn. Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân. Mỗi mùa đều đem đến cho con người những cảm xúc riêng. Với riêng tôi, mùa thu là mùa đáng yêu nhất.
Thiên nhiên vào mùa thu có thể khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy yêu thích. Tiết trời mát mẻ, se lạnh vô cùng dễ chịu. Bầu trời cao hơn, trong xanh. Những đám mây trắng như bông đang lững thững trôi đi một cách lười biếng. Ông mặt trời thức dậy sau một giấc ngủ say để bắt đầu công việc quen thuộc của ngày mới. Những cô cậu nắng tinh nghịch chạy nhảy khắp mọi nơi dưới mặt đất. Gió heo may khẽ thổi đem mùi hương cốm mới. Cây cối trong vườn đã bắt đầu thay lá. Các con phố đã bắt đầu nhuộm màu thu sang. Mùa thu mang vẻ lãng mạn, mà thơ mộng biết bao.
Nhưng thu đẹp không chỉ ở cảnh sắc mà còn ở con người. Thu về, cũng là mùa ngày tựu trường đã đến. Sau những ngày hè sôi động, chúng em lại quay lại trường, gặp gỡ bạn bè và thầy cô trong niềm hân hoan. Một năm học mới lại bắt đầu với những trải nghiệm mới đang chờ đợi phía trước. Mùa thu còn có cả dịp Tết Trung Thu mà trẻ con đều yêu thích. Đêm rằm tháng tám được rước đèn, phá cỗ. Cả nhà quây quần dưới ánh trăng vàng. Mọi người vừa trò chuyện, vừa ngắm trắng.
Hương vị chiếc bánh Trung thu ngọt ngào - vị của tình thân. Khoảng thời gian gia đình sum họp thật quý giá mà hạnh phúc.
Vẻ đẹp của ngày thu đã đi vào những lời thơ, câu hát. Thu sang khiến con người sống chậm hơn, sâu lắng hơn. Hương thu mang một nét riêng biệt không thể trộn lẫn. Mùa thu cũng khiến con người trở nên sâu lắng hơn. Tình yêu cũng trở nên thiết tha hơn. Đặc biệt, tôi thích nhất cảm giác được đạp xe trên các con phố, cảm nhận hương hoa sữa thơm nồng nàn - một nét đặc trưng của thu Hà Nội.
Có thể nói rằng mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm. Tôi yêu mùa thu, với những kỉ niệm đẹp đẽ mà thu đem đến. Mùa thu khiến cho con người phải say mê biết bao.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 15
Mỗi mùa đều mang một nét đẹp riêng. Và mỗi người đều dành tình yêu cho một mùa nào đó. Còn với riêng tôi, mùa thu đã để lại cho tôi nhiều tình cảm đặc biệt.
Mùa thu không nóng nực như mùa hạ, cũng không lạnh giá như mùa đông. Thời tiết mùa thu rất mát mẻ và trong lành. Bầu trời mùa thu cao và trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ nhàng. Những tia nắng không hề chói chang mà trở nên dịu dàng hơn, như tô điểm cho mùa thu thêm đẹp đẽ. Bầu trời trên cao trong veo, xanh biếc. Từng cơn gió mùa thu se lạnh mang theo hương lúa nếp, hương cốm mới từ cánh đồng quê. Cái nắng chói chang của ngày hè không còn nữa. Không còn tiếng ve kêu râm ran trên những hàng cây, không còn nhành phượng khoe sắc thắm. Đàn chim ríu rít hót vang. Cánh đồng lúa chín vàng ươm. Những chiếc lá cùng dần ngả sang màu vàng. Hoa cúc, hoa sen rủ nhau khoe sắc tuyệt đẹp. Tất cả khiến cho con người cảm thấy say mê, thích thú.
Thu về mang theo kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ tôi. Sau những ngày hè sôi động, học sinh lại chuẩn bị trở lại trường học. Giây phút gặp gỡ lại thầy cô, bạn bè thật hào hứng, vui vẻ. Chúng tôi lại được gặp nhau, trò chuyện và vui đùa cùng nhau. Một năm học mới cũng bắt đầu với những mong chờ, hân hoan. Nhìn khuôn mặt ai cũng vui tươi, phấn khởi bên bạn bè và thầy cô. Tôi yêu thích mùa thu còn bởi dịp Tết Trung thu - Tết của thiếu nhi. Trẻ em được rước đèn, phá cỗ thật vui vẻ.
Tôi yêu mùa thu, một mùa đẹp đẽ nhất trong năm. Một mùa thu nữa lại về đem đến cho tôi những cảm xúc thật tuyệt vời.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 16
Nếu như mùa xuân là mùa của cỏ cây hoa lá, mùa của sum vầy, để đất trời thiên nhiên có thể đơm hoa kết trái, là mùa của sự đâm trồi nảy lộc, sau những ngày đông rét buốt những mầm non phải thu mình bé nhỏ. Thì mùa thu lại cho ta những cảm giác vô cùng dễ chịu với bầu trời trong xanh hơn, nắng không còn gắt gỏng như màu hè mà dịu dàng trải thảm vàng trên những con đường đang đổi mầu lá.
Mùa thu vàng mang đến con cho người sự mênh mang, man mác, một cảm giác khoan khoái vô cùng thư thái, khi chúng ta được ngắm nhìn những đóa cúc vàng, những cánh đồng lúa chín thẳng cánh có bay, mùi hương ổi thơm ngát trong những chiếc túi khi bà đi chợ về… Tất cả tạo cho chúng ta một bầu không khí thanh tao, tinh khiết vô cùng dễ chịu. Sắc vàng của mùa thu thật long lánh, nó sóng sạnh tựa như những giọt mật ông ngọt ngào hấp dẫn người nhìn với nét tươi tắn dịu dàng.
Mùa thu như giấc mơ dịu dàng đưa chúng ta hòa mình với thiên nhiên quên đi những lo toan mệt mỏi nơi đô thị ồn ào, nhiều bon chen, căng thẳng. Thu tới cho chúng ta có thể sống chậm lại, nhìn lại bản thân mình và những người xung quanh để có thể biết mình đúng sai, được mất những gì giữa bộn bề lo toan thường nhật. Những cơn gió thu thật tinh nghịch, nó đùa giỡn ùa mình vào mái tóc những bạn nữ sinh khiến các bạn lúng túng vội vàng đổ mắt, những chiếc lá vàng trên phố nhẹ nhàng rơi xuống chân những người đi bộ, một cảm giác nhẹ nhàng và bình yên biết bao.
Những cơn gió thu heo may thổi vê vương vấn cho con người cảm xúc thật lạ, có chút gì cảm thấy ớn lạnh thấy mình thật nhỏ bé giữa bao la đất trời, nhưng vẫn muốn giang tay để ôm tất cả vào lòng mà hít hà thật mạnh cái mùi vị trong veo đó. Nghe văng vẳng bên tai những bài hát về mùa thu làm xao xuyến lòng người. Tiếng chim hót líu lo cao vút ngân dài tạo nên một bản giao mùa vô cùng hoàn mỹ.Những khóm hoa hồng trước vường nhà đang kiêu hãnh khoe lớp áo mới với những chiếc cánh mịn màng tỏa hương trong nắng. Nhưng bông hoa sữa trắng ngần tinh khiết như dòng sữa mẹ cũng nồng nàn du mình trong làn gió, những khóm hoa cải e ấp chúm chím với bộ váy màu vàng tươi ống ánh. Mùi thơm của hoa quế vương trên vai áo của những bạn nữ sinh trong ngày tựu trường làm say đắm lòng người.
Một thứ gia vị không thể nào quên được khi nhắc tới mùa thu đó chính là những cơn gió heo may, từng còn nhè nhẹ không gào thét, kêu rú như những cơn gió mùa Đông Bắc, cũng không nó như những cơn gió Lào mùa hạ. Gió heo may nhè nhẹ thổi vào qua ô cửa sổ làm cho con người khẽ rùng mình, nhưng chỉ là một sự giật mình khi mùa thu đã tới. Nhắc về mùa thu học trò chúng mình không ai có thể không nhớ tới ngày khai giảng, ngày tựu trường sau những ngày hè nghỉ ngơi, đi du lịch, về quê thăm ông bà, thì những ngày tựu trường là cảm giác vô cùng tuyệt vời khi được gặp lại thầy cô bạn bè và mái trường thân thương. Với những người chuyển cấp thì ngày tựu trường lại càng cho con người ta cảm giác mới mẻ hơn bởi bước sang một ngôi trường mới, thầy cô bạn bè mới nhiều sự bỡ ngỡ trong những đôi mắt trong veo.
Với những cựu học sinh thì ngày tựu trường gợi lại một cảm giác nhớ nhung bồi hồi, mơ ước được quay lại tuổi thần thiên, được sống lại một lần nữa cái tuổi nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò ấy. Có những điều chưa làm được, có những lỗi lầm khiến chúng ta day dứt mang theo trong hành trang vào đời. Nhưng cũng có những cảm xúc nghẹn ngào, những kỷ niệm khiến ta nhớ mãi không thể nào quên. Những con người Hà Nội thì mùa thu còn có rất nhiều thứ quà vô cùng đặc trưng như cốm làng Vòng mùi vị của những hạt cốm thơm dẻo ăn kèm với chuối tiêu chín vừa tới tạo nên một món ăn có một không hai, mà ai đã từng nến thử một lần sẽ nhớ mãi cái hương vị ngọt ngào thanh thanh của nó.
Mùa thu tới mang cho con người thật nhiều cảm xúc, những vấn vương chớm nở, những nỗi buồn vu vơ, tạo nên cho chúng ta một hơi thở rất đời, nó khiến cho con người xích lại gần nhau hơn, nhìn nhau bằng đôi mắt chân thành, nhiều sự yêu mến hơn. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi rất yêu mùa thu, mùa thu của tôi thật tuyệt vời, và mỗi năm tôi đều mong chờ nó tới bên mình.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 17
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
( Sang Thu – Hữu Thỉnh)
Vâng, mùa thu yêu dấu của tôi đã về, thu về mang bao nhiêu kỷ niệm đẹp trong ký ức của tuổi thơ tôi, để mỗi năm cứ khi thu đến tôi lại thốt lên rằng: Thu ơi, sao yêu đến thế!
Tôi thích bầu trời thu trong xanh, cao vời vợi, vài áng mây choàng áo trắng mặc kệ gió thổi cứ bồng bềnh dạo chơi. Tôi yêu cái nắng thu sóng sánh như mật ong, nó không chói chang gay gắt như mùa hạ cũng chẳng trầm buồn như mùa xuân. Tôi yêu tiết trời hanh hanh, se se ngọt ngào của mùa thu. Vào thu, cây cối trong vườn thật tuyệt, tôi thích ngắm các loại hoa đua nhau khoe sắc, màu vàng rực của cúc, màu cánh sen của hoa mười giờ, màu hồng phấn của hoa hồng.. tưởng như có bao nhiêu nắng cây tích tụ từ hè rồi đến thu tỏa hết trên những cành hoa rung rinh. Mùi hoa sữa khi sực nức, khi nồng nàn cứ len lỏi vào từng ngõ phố. Mùi hương này lúc đầu tôi ghét lắm, nó hắc hắc, gây ngột ngạt đến đau đầu, nhưng khi nghe mẹ tôi kể những kỷ niệm về hương hoa sữa làm tôi thích lúc nào không hay để mỗi năm cứ ngửi thấy nồng nàn hương hoa sữa là tôi biết thu của tôi đã về.
Thu đến khẽ khàng trong cơn gió buổi sớm mai mang theo bao mùi hương của trái chín thơm lừng, thu làm cho cây bưởi bế lũ con bắt đầu nặng nề mệt nhọc, để mỗi khi chị gió thoảng qua lũ bưởi này đung đưa như muốn mời gọi mọi người thưởng thức hương vị ngọt ngào của mình. Góc vườn, cây lựu đã thắp lên những chùm đèn lồng rực đỏ rung rinh, rung rinh. Tôi thích nhất là cốm vào mùa thu, những hạt cốm ánh vàng, dẻo, thơm nhìn vào đã thấy thèm. Đưa hạt cốm vào miệng, nhai nhẹ nhàng, nhai kỹ tôi cảm nhận vị ngon, ngọt đậm đà vô cùng. Cốm là món quà đặc biệt, là thức dâng của cánh đồng lúa bát ngát, mang hương vị mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê. Ăn kèm cốm với quả chuối chín trứng cuốc thì không có gì tuyệt vời bằng.
Mùa thu đến làng quê của bà tôi cũng thật đẹp, từng ngõ xóm được rát vàng bởi màu của rơm rạ, những đàn gà mải mê tranh nhau nhặt những hạt thóc còn rơi vãi, mùi thơm của rơm làm tôi cứ nhắm mắt để hít hà và cảm nhận. Xa xa, trên triền đê từng đàn trâu bò đang thung thăng gặm cỏ. Đám mục đồng thong dong cưỡi trâu đi dọc trên triền đê, tiếng sáo cất lên trầm bổng, ngân nga, ngọt ngào trong gió như lơi lả muốn níu chân tôi ở lại. Với mùa thu tôi còn có một kỷ niệm không bao giờ quên được. Ngày đầu tiên tôi đi khai giảng vào ngôi trường Tiểu học Gia Cẩm. Hôm ấy, bố tôi đưa tôi đến trường, những băng rôn, khẩu hiệu trước cổng trường làm tôi vô cùng thích thú, nhưng tôi không dám rời tay bố vì tôi sợ bố đi mất. Bố cúi xuống nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi: Con gái yêu quý, hãy dũng cảm lên, bước qua cổng trường con sẽ thấy nhiều điều thú vị, bao niềm vui, bao điều hay, bao bạn mới đang chờ con trong đó. Hãy can đảm lên con. Và tôi có đủ tự tin bước vào cổng trường thân yêu.
Mùa thu còn có tết Trung thu đầm ấm, vui vẻ, trong cái tiết trời thu se lạnh thân thương. Bên mâm cỗ trung thu tôi được nhận bao món quà từ những người thân yêu, tôi được chơi những trò chơi dân gian vui vẻ, đầy ắp tiếng cười với bạn bè yêu quý. Tôi được sống những tháng ngày hồn nhiên trong trẻo của tuổi thơ mình. Cuối thu, vạn vật cố gắng lắm để không cảm thấy tiếc nuối một mùa yêu thương của mình. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi vào ngày thu trong trẻo cuối cùng, nắng gồng mình không tắt để người người cảm nhận mùa thu chưa đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, hồn nhiên sống hết mình những tháng ngày còn lại.
Còn tôi, luôn tiếc nuối tạm biệt mùa thu yêu dấu để lại trông đợi một mùa thu năm sau.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 118
Cuộc sống có muôn hình vạn trạng và em như thấy được ở mỗi một thời điểm không gian như khác nhau thì cũng sẽ có được nhưng nét đẹp thật riêng biệt và cũng thật độc đáo biết bao nhiêu. Nói về 4 mùa của khí hậu nước ta đó chính là 4 mùa xuân – hạ – thu – đông thì trong đó em thích mùa thu nhất bởi vì mùa thu có được không khí thật mát mẻ và dễ chịu biết bao nhiêu.
Trong mỗi chúng ta khi nhắc đến mùa thu là chúng ta lại nhắc ngay đến hình ảnh của những chiếc lá ngả màu vàng úa. Thế rồi không khó để có thể phát hiện ra nữa đó chính là làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai thật lạ. Đặc biệt hơn đó cũng chính là khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt biết bao nhiêu. Và khi thu đến thì con người ta như lại có được những khoảng lặng để có thể nghĩ suy về cuộc sống.
Tiết thu đến như cũng thật khó biết bởi danh giới của nó với mùa hạ dường như cũng chỉ có thể qua cảm nhận thật kỹ mới có thể nhận ra được. Có những hương thơm của ổi chín như đã khéo phả vào trong làn gió để làn gió như mang đi thật xa thật xa. Ai mà tinh ý cũng sẽ thấy được rằng trong hương gió có hương ổi thì đó chính là mùa thu đã về.
Mùa thu đến, nhìn lên bầu trời ai ai cũng sẽ nhận thấy được bầu trời lúc này đây cũng như thật xanh trong biết bao nhiêu. Trời thu như cao hơn cũng xanh ngắt hơn. Đặc biệt hơn đó chính là những ánh nắng như thật nhạt nhưng cũng đủ để nhận thấy sự tồn tại của nó rồi. Tất cả như đang ở trạng thái thật mơ hồ. Thực sự cũng sẽ không có gì khoan khoái bằng cảm giác mà ta như đi trong tiết trời se lạnh. Thế rồi cũng chính ngay trên con đường dài ngun ngút hai hàng cây và lắng tai nghe tiếng lá vàng xào xạt dưới bước chân người qua lại. Không những vậy em cũng lại thấy được chốc chốc lại có cơn giá nhẹ thổi qua như làm lung lay những cánh hoa cúc vàng bên đường như thầm khen cho vẻ đẹp bình dị mà cũng thật bắt mắt của loài hoa có hương thơm rất nhẹ này. Em như nhận thây được đó cũng chínhlà những gì tôi tưởng tượng ra và thường thấy trong các giấc mơ của mình về mùa thu của đất trời như vậy đó.
Khi mùa thu đến cây cối lúc này đây như được mặc một chiếc áo vàng thật đẹp, có con gió đi qua thổi mạnh thì những chiếc lá đã vàng vọt đến quá độ không thể bám trụ được trên cây nữa mà đã rụng đầy giăng lối đi ai về. Cảnh vật như cứ thật là bình dị biêt bao nhiêu. Tiếng lá cây như xào xạc đã tạo lên một bản âm hưởng của mùa thu thật đẹp mang được nỗi buồn man mác. Mùa thu như không còn có những cơm mưa rào bất chợt nữa mà thời tiết như se se lạnh lại. Nếu như vào mùa hạ thì có được những bản nhạc thật rộn ràng của các chú ve thì đến mùa thu con người như lại cảm nhận thấy mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn và mang một nỗi buồn da diết.
Mùa thu chính là mùa tựu trường, khi mà xa thầy xa bạn bè dưới mái trường để nghỉ hè thì giờ đây, khi mùa thu đến em lại có được được gặp thầy cô và được đến trường bắt đầu được học những bài học thật hay và cũng thật lý thú biết bao nhiêu. Mùa thu lại được biết đến chính là mùa có ngày lễ Trung thu thật ý nghĩa. Tết Trung Thu về thì biết bao người con xa xứ như càng nhớ về gia đình mình hơn, muốn thu xếp công việc để về ngay bên gia đình. Còn với những đứa nhỏ như chúng em thì lại luôn mong muốn được phá cỗ cùng các bạn.
Em rất yêu mùa thu trên quê em vì mùa thu luôn mang được khung cảnh thật đẹp và đáng suy ngẫm cho mỗi con người chúng ta. Em yêu mùa thu lắm!
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 19
Hè vừa qua hết, thu đã đến trong tôi với cái mát lạnh ngọt ngào, vương vấn nơi góc áo, len lỏi khắp nẻo đường. Mùa thu là mùa tôi yêu nhất, tôi thích cái cảm giác lang thang trên từng vỉa hè Hà Nội, ngắm nhìn trời đất độ sang thu, sắc vàng lá úa vừa man mác buồn lại vừa lãng mạn, nghe như bâng khuâng, xao xuyến cả tâm hồn. Có lẽ chẳng sai khi nói rằng thu là điệu valse buồn, đầy chậm rãi, luyến lưu,…
Có người từng nói: “Thu là khoảng ngưng kỳ diệu để tạo vật bừng sắc trước khi héo úa”. Trời thu khi ấy như bước vào tuổi trung niên vừa rực rỡ lại mang chút u buồn xa xăm. Ngắm nhìn những hàng cây thẳng tắp ngập tràn sắc vàng, sắc đỏ của mùa cây thay lá. Hết lá vàng rồi lại lá đỏ thi nhau rơi xuống, cá biệt có vài chiếc tinh nghịch thả mình lượn vèo theo cơn gió nhẹ vô tình thổi qua, rồi mới chịu hạ cánh xuống mặt đất và bất động, kết thúc một vòng đời huy hoàng để trở về với đất mẹ thân yêu. Đôi khi dạo bước qua những hàng me, hàng phượng lá vàng rụng lả tả, như cơn mưa tuyết giữa mùa thu, vương đầy cả tóc tai, quần áo, phủi mãi chẳng hết, dưới chân là tiếng lá khô xào xạc, thật vui tai, vui mắt. Trong khung cảnh lãng mạn tuyệt vời ấy, ta thả hồn đắm chìm vào men say của hương thu, say vì sắc lá vàng man mác đượm buồn, hay làn gió heo may se se lạnh? Chẳng biết nữa….
Trong mắt tôi bầu trời mùa thu luôn tồn tại với một vẻ đẹp rất riêng, vòm trời cao vời vợi, kiêu sa như cô gái tuổi xuân thì, nền trời trong trẻo xanh mượt mà như một tấm lụa mới nhuộm. Nắng cũng chẳng còn gay gắt mà trở nên dịu dàng, như đôi môi mịn màng trao cái hôn tình tứ lên mọi vật. Nắng ngả màu vàng nhạt, tưởng một lớp khăn mùi soa mỏng manh lên có thể nương theo ngọn gió bay đi bất cứ lúc nào. Mùa thu đặc trưng với gió heo may phảng phất êm đềm, vừa khéo giữ lấy chút ấm áp mùa hạ, lại mượn một ít se lạnh đầu đông, mang đến chất gió thơm ngọt của hương đồng nội cỏ, dễ chịu khiến người ta chỉ muốn đắm chìm mà tận hưởng cho thỏa thích. Mùa thu cũng chẳng thể thiếu những cơn mưa ngâu dầm dề, giọt mưa mỏng nhẹ nhưng dày, không gian như được phủ một lớp bụi trắng xóa, cứ rả rích cả ngày, mãi không chịu ngớt. Những lúc ấy tôi thường lười biếng ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn từng giọt mưa mát lạnh qua giọt gianh, tâm hồn chẳng biết đã phiêu du đến tận phương nào.
Phải khẳng định rằng mùa thu là một mùa rất “sâu sắc” khi là nguồn cảm hứng bất tận trong thi ca của nhiều tác giả nổi tiếng, như Lưu Trọng Lư với Tiếng thu, xào xạc lá rơi, Nguyễn Đình Thi với Gió thu đậm đầy hương cốm mới, hay Trần Đăng Khoa biết thu về khi hoa cau rụng đầy theo những thoáng heo may trong Chớm thu. Ngay cả tôi vốn chẳng có tâm hồn nghệ sĩ, mà cũng cảm nhận được cái vẻ tình tứ từ cơn mưa thu chậm rãi, lan tràn, nhuốm buồn cả một góc phố cổ Hà Nội cũ kỹ. Mùa thu đến người ta hay nhắc đến hoa sữa với cái mùi nồng nàn “ám ảnh” đầy đặc trưng mà không phải ai cũng cảm nhận được. Nhắc đến cúc vàng, biểu tượng của mùa thu, mặc dù cái màu vàng rực rỡ chói mắt ấy có vẻ chẳng ăn nhập gì với cái khí thu nhàn nhạt nắng, nhàn nhạt gió heo may, toan thổi tung đóa Bồ Công Anh trắng lên trời. Tuy nhiên tôi lại đặc biệt ấn tượng với loài hoa Quỳnh xinh đẹp, bí ẩn thích bung nở vào những đêm thu trăng thanh gió mát. Cái cảm giác trộm nhìn nàng Quỳnh e ấp, nở như một nàng tiên đang rũ bỏ xiêm y, thật hấp dẫn, và cái mùi hương thanh mát, kiêu sa ấy mới thật làm say lòng người.
Tôi yêu thích mùa thu, lại càng yêu thêm những đêm thu yên tĩnh, dịu dàng, được tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác cô đơn, yên bình, xa rời chốn phồn hoa đô hội, tận hưởng chút gió heo may thoang thoảng hương cốm mới, hương hoa cau, hoa bưởi thấm đượm vào hồn người. Bắc một cái ghế mây trước sân vườn, tay trái cầm tách trà nóng, tay phải ôm chú mèo mướp lười biếng, chiếc Ra-đi-ô cũ phát đi phát lại bài nhạc nền Reason của bộ phim nổi tiếng một thời - Trái tim mùa thu. Tôi bâng khuâng nghĩ ngợi về tình yêu đôi lứa, về tình cảm gia đình anh em, bạn bè, nếu cứ bình lặng như mùa thu này thì đã tốt lắm rồi. Ngước nhìn lên trời cao, kia là vầng trăng non cong cong như lưỡi liềm đang tỏa xuống nhân gian thứ ánh sáng bàng bạc, mát lạnh, tôi vẫn thường tưởng tượng đến cuộc sống chốn cung trăng của chị Hằng và chú Cuội, chắc cũng bình lặng đến thế mà thôi. Thi thoảng để ý kỹ hơn, tôi còn phát hiện xa xa một vài chòm sao đang lấp lánh, như vẫy gọi mà tôi chẳng nhớ nổi nó mang tên gì, ấy thế mà đôi khi tôi cũng đưa tay lên vẫy lại như một lời chào thân thương của con người yêu mùa thu sâu sắc, thậm chí có nhiều người tưởng tôi không “bình thường” vì hành động chẳng ra sao ấy. Nhưng kệ, không khí bao trùm trong hương thơm của trà quyện lẫn với hương hoa, tôi bỗng thấy mình như một trích tiên thảnh thơi, chẳng màng đến thế sự nhân gian.
Bình minh mùa thu cũng mang một đẹp thơ mộng dịu dàng như cô gái tuổi đôi mươi. Sáng sớm tinh mơ, tôi đã lọ mọ dậy, khoác thêm lớp áo mỏng, rảo bước chậm chạp ra hồ Gươm, yên vị ở một cái ghế đá nào đấy bên bờ hồ chờ mặt trời mọc. Mùa này nước hồ vốn đã xanh như ngọc, nay lại càng trong hơn, đáy nước in cả sắc trời, cây cối xung quanh bờ hồ, thi nhau nghiêng mình soi bóng nước, mặt hồ tĩnh lặng nhìn như một bức tranh sơn dầu độc đáo, thật là một vẻ đẹp hiếm thấy. Vào thu mặt trời cũng có vẻ lười biếng, cứ chậm rãi làm hồng mấy vầng mây xung quanh, rồi mới chịu hé những tia nắng ấm áp đầu tiên, tôi đánh giá khoảnh khắc này là khoảng khắc vui vẻ, phấn chấn nhất trong ngày, khi trời độ sang thu. Về chiều, nhịp sống bắt đầu chậm lại, có hối hả đến mấy người ta cũng đâm ra lười biếng, bởi hoàng hôn mùa thu buồn quá. Mặt trời cứ thả mình trôi tự do về phía chân trời, cả trời ánh lên màu tím nhàn nhạt, khiến tôi liên tưởng đến tà áo dài của cô gái Huế, cũng đượm màu buồn của nơi cố đô mộng mơ, hoài niệm. Và rồi một cơn gió thu nào đó thổi qua mang theo cái se se lạnh cuối chiều, đầy bâng khuâng, nhung nhớ.
Thu trong tôi là thế đấy, ngập tràn sắc lãng mạn, thờ ơ. Tôi yêu mùa thu bởi cái vẻ thanh bình, yên ắng đến lạ, không rộn rã như mùa xuân, chẳng chói chang như những ngày hè, cũng không lạnh lẽo, u buồn quá như mùa đông. Tất cả khí, thanh, sắc của mùa thu như đưa vào lòng người những cảm xúc miên man, khó tả, chẳng thể thốt ra thành lời. Qủa thật thu là một món quà tuyệt diệu mà mẹ thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho chúng ta.
Bài văn cảm nghĩ về mùa thu số 20
“Mùa thu ơi mùa thu…”
Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!…
Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió…
Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!
Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi!Đến cuối thu, vạn vật phải cố gắng lắm mới không cảm thấy tiếc nuối một mùa bình dị yêu thương. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi để khoe sắc thắm vào ngày trong trẻo cuối cùng. Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy…
Hết thu vạn vật như mất đi sự vui tươi thường ngày. Nhưng đúng vào lúc buồn nhất thì mùa thu để lại một thứ kỳ diệu cho tôi: Nắng! Nắng vẫn thế, dịu dàng như đang sống trong mùa thu. Và tôi yêu nắng như yêu chính mùa thu của tôi. Có lẽ nắng cũng yêu tôi, như mùa thu yêu tôi…
Bài hát đã ngừng. Tôi trở về thực tại. Tiếc nuối. Tôi ngắm nắng như ngắm chính mùa thu của tôi. Tôi không chắc có phải tôi yêu mùa thu không? Không, có lẽ tôi nghiện mùa thu mất rồi! Bật lại bài hát, tôi nhắm mắt. Mùa thu ơi, hãy quay lại nhé! Tôi yêu mùa thu thật nhiều! Và hãy yêu tôi như chính tôi yêu mùa thu vậy, có được không?
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .