Top 10 Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6 - SGK Kết nối tri thức) hay nhất
Mời các bạn tham khảo một số bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6 - SGK Kết nối tri...xem thêm ...
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 1
Chiếc lá cuối cùng, trong phần cuối của tác phẩm cùng tên của nhà văn người Mĩ O Hen-ri, là một bài ca tuyệt đẹp về vẻ đẹp và sức mạnh của tình người trong việc giúp con người vượt qua mọi khó khăn và trở ngại của cuộc sống. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện mà còn là một thông điệp nghệ thuật đầy ý nghĩa.
Trong tác phẩm, có ba nhân vật chính là Giôn-xi, Xiu và cụ Bơ-men. Các nhân vật này được chia thành hai tuyến chính. Giôn-xi sống trong tuyệt vọng, đếm từng chiếc lá để chờ đến lúc mình qua đời, trong khi cụ Bơ-men và Xiu cố gắng chăm sóc và giúp đỡ Giôn-xi vượt qua căn bệnh hiểm nghèo.
Giôn-xi là một họa sĩ nghèo sống trong một căn nhà trọ tàn tạ ở ngoại ô. Cô ấy phải đối mặt với cảnh nghèo khó và bị bệnh sưng phổi. Mặc dù bệnh của cô không phải là khó chữa, nhưng Giôn-xi đã mất đi niềm tin vào cuộc sống, khiến tình hình bệnh tình của cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cô không có ý định uống thuốc, mất hứng thú và chỉ đếm từng chiếc lá trên cây thường xuân. Khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cũng là lúc cô sẽ chấm dứt cuộc sống này.
Một đêm mưa gió dữ dội, khi mành cửa được kéo lên, Giôn-xi phát hiện một chiếc lá vẫn bám trên tường gạch. Điều này thực sự đáng kinh ngạc vì qua đêm có mưa gió, bão tuyết, nhưng chiếc lá vẫn dũng cảm bám lấy cành cây. Chiếc lá cuối cùng đã thay đổi suy nghĩ của Giôn-xi, giúp cô lấy lại nghị lực và niềm tin vào cuộc sống. Nhờ đó, cô đã vượt qua bệnh tật và tiếp tục nuôi dưỡng những ước mơ và hoài bão trong lòng.
Xiu là bạn cùng phòng của Giôn-xi và cũng là một họa sĩ nghèo. Trong những ngày Giôn-xi bị ốm, Xiu đã tỏ ra đầy tình yêu thương và chăm sóc cô: nấu cháo, dùng lời nói dịu dàng và có những cử chỉ ân cần để động viên Giôn-xi, hy vọng rằng bạn sẽ phục hồi tinh thần và bệnh tình sẽ mau chóng qua đi.
Trong những ngày Giôn-xi ốm, điều cô lo sợ nhất là khi mở tấm mành cửa và nhìn thấy chiếc lá cuối cùng đã rụng xuống. Trong đêm mưa gió, Xiu không thể ngủ, lo lắng rằng chiếc lá bên ngoài có bị mưa gió cuốn đi và bạn Giôn-xi sẽ mãi mãi rời xa mình. Do đó, sáng hôm đó, khi Giôn-xi yêu cầu cô kéo lên tấm mành, Xiu đầy chán nản và lo lắng. Nhưng niềm vui tràn đầy đã tràn ngập cô khi chiếc lá vẫn còn đó. Cô đã nấu cháo và gọi bác sĩ đến khám bệnh cho Giôn-xi. Tình yêu thương và sự quan tâm chân thành của Xiu đã cung cấp một động lực để Giôn-xi tiếp tục sống.
Cụ Bơ-men chỉ xuất hiện thoáng qua trong tác phẩm, nhưng lòng hi sinh và sự quan trọng của cụ đối với Giôn-xi không thể đong đếm. Cụ Bơ-men là một họa sĩ già, đã qua sáu mươi tuổi, kiếm sống bằng việc làm mẫu cho các họa sĩ trẻ. Với hơn bốn mươi năm trong nghề, cụ có một khao khát lớn nhất là được vẽ nên một kiệt tác. Khi biết về tâm trạng chán nản và tuyệt vọng của Giôn-xi, cụ đã lo lắng không ngừng và tìm mọi cách để cứu sống Giôn-xi. Tình yêu thương của cụ dành cho Giôn-xi thật sâu sắc và cao thượng. Trong đêm tối mưa gió, cụ đã không màng đến gió lạnh và nguy hiểm đối với sức khỏe và tính mạng của mình, mà thức suốt đêm, bí mật vẽ chiếc lá thường xuân cuối cùng để cứu sống Giôn-xi. Người họa sĩ già ấy đã hy sinh bản thân vì người khác - một sự hy sinh tình yêu cao cả và đầy tình thương.
Chiếc lá cuối cùng của cụ đích thực là một kiệt tác, không chỉ vì nó giống hệt chiếc lá thật đến mức Giôn-xi và Xiu không nhận ra, mà còn bởi nó mang trong đó hy vọng sống. Chiếc lá được vẽ bằng sự tài năng và lòng hi sinh cao thượng của cụ Bơ-men. Nó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật đẹp mà còn mang trong nó một thông điệp sâu sắc: một tác phẩm nghệ thuật thực sự là để phục vụ con người. Cách kể chuyện hấp dẫn và kịch tính của tác phẩm, đặc biệt là trong những tình huống đảo ngược, đã được chọn lọc kỹ càng. Giôn-xi đã trải qua một quãng thời gian từ tuyệt vọng và mất niềm tin vào cuộc sống đến việc lấy lại niềm tin, khỏi bệnh và sống hạnh phúc; cụ Bơ-men đã trải qua một sự đảo lộn đột ngột từ sức khỏe tốt đến cái chết.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật trong tác phẩm cũng rất thành công. Ba nhân vật có mối quan hệ chặt chẽ và mỗi người mang đậm nét tính cách riêng. Kết thúc bất ngờ và ý nghĩa tạo nên sự cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc. Với cấu trúc truyện đầy kịch tính và những bất ngờ, tác phẩm đã chứng minh rằng tình yêu thương cao cả mang ý nghĩa vô cùng to lớn, giúp con người vượt qua mọi khó khăn và trở ngại trong cuộc sống. Đồng thời, nó cũng khám phá giá trị của một tác phẩm nghệ thuật chân chính, một sự sáng tạo dành cho cuộc sống con người.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 2
Em rất yêu thích đọc sách nên trong phòng em có đặt một tủ sách với rất nhiều những cuốn sách hay và đủ thể loại. Trong số đó, có một quyển sách khá nhỏ và cũ những vẫn được giữ gìn cẩn thận. Đó chính là truyện cổ tích “Cô bé bán diêm” của nhà văn An-đéc-xen.
Câu chuyện kể về cuộc đời tội nghiệp và bất hạnh của cô gái nhỏ làm nghề bán diêm đáng thương. Bi kịch của cuộc đời em được đẩy lên đến đỉnh điểm là vào đêm giao thừa lạnh lẽo và kết thúc ở đó. Người đọc chắc chắn ám ảnh với hình ảnh một cô gái nhỏ bé, gầy gò, ăn mặc phong phanh, rách rưới trong đêm mưa tuyết lạnh giá. Đứa bé ấy còn nhỏ như vậy mà phải sống cuộc đời bất hạnh, chỉ toàn những lời mắng chửi của cha, phải đi bán diêm để mưu sinh. Em không chỉ phải đối mặt với sự lạnh lẽo của tiết trời mùa đông, mà còn phải đối mặt với sự lạnh giá của lòng người khi không ai chịu mua giúp em ấy một bao diêm. Vì sợ hãi người cha ở nhà sẽ đánh chửi, em không dám quay về và thu mình trong khe hở giữa hai bức tường rồi qua đời luôn ở đó. Hình ảnh em bé mỉm cười hạnh phúc trong giây phút ra đi vì được giải thoát, được về với bà, với Thượng Đế thân yêu đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc.
Sau khi đọc xong truyện, hình ảnh cô bé bán diêm tội nghiệp đã khiến em nghĩ đến rất nhiều những trẻ em khác trong cuộc sống. Bên cạnh những đứa trẻ được người thân thương yêu, quan tâm và chăm sóc, thì cũng có không ít em bị bỏ rơi, ghẻ lạnh, bạo hành bởi người thân và kẻ xa lạ. Bởi các em còn quá nhỏ, chưa có đủ khả năng để tự bảo vệ, chăm sóc mình, nên không thể phản kháng lại được những kẻ xấu xa độc ác đấy.
Đứng trước những điều đó, chúng ta nên hành động ngay từ hôm nay để bảo vệ tất cả những thiên thần nhỏ bé ấy. Bắt đầu từ việc tuyên truyền về quyền của trẻ em và chống các hành động bạo hành trẻ nhỏ. Tiếp theo là có những hình thức răn đe, xử phạt mạnh mẽ tới những đối tượng sử dụng bạo lực về tinh thần và thể xác với trẻ nhỏ. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn nằm ở ý thức của mỗi người chúng ta. Nếu như mỗi người đều có tình yêu thương và bao dung người khác, thì sẽ chẳng phải lo lắng đến những mầm non nhỏ bé kia bị bỏ rơi, hành hạ. Để làm được như vậy, thì việc giáo dục ngay từ khi còn trên ghế nhà trường là hết sức quan trọng.
Cuốn truyện “Cô bé bán diêm” đã gợi nên nhiều những cảm xúc và suy nghĩ khó tả. Đó là tình yêu thương, cảm thông cho những đứa trẻ bất hạnh, đồng thòi, căm phẫn với những kẻ lạnh lùng, vô cảm. Em mong rằng thế giới sẽ ngày càng lương thiện hơn để các em thiếu nhi luôn được sống hạnh phúc và êm ấm.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 3
"Dế mèn phiêu lưu kí" là một tác phẩm nổi tiếng của Tô Hoài viết cho lứa tuổi thiếu nhi. Khi đọc truyện này, em vô cùng ấn tượng với trích đoạn "Bài học đường đời đầu tiên". Hình ảnh Dế Mèn kiêu ngạo, ngông cuồng, gián tiếp gây ra cái chết của Dế Choắt đã khiến em không ngừng suy nghĩ về hiện tượng bắt nạt trong cuộc sống.
Trước hết, Dế Mèn nhận mình là tợn lắm "Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm". Chính bởi thế, Dế Mèn tự cho mình cái quyền được nạt dọa các con vật khác "tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ [...] Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên". Có thể thấy, những hành động của nhân vật này chính là biểu hiện sắc nét về hiện tượng bắt nạt.
Vậy, theo các bạn, thế nào là bắt nạt? Theo tôi, bắt nạt là việc một cá nhân cậy vào quyền thế, sức mạnh để dọa nạt, ăn hiếp ai đó. Để ám chỉ tệ nạn này, người xưa thường sử dụng câu nói "ma mới bắt nạt ma cũ".
Ngày nay, bắt nạt không còn là hiện tượng mới mẻ trong xã hội mà trở nên vô cùng phổ biến. Trong mọi tình huống, mọi môi trường sống, chúng ta dễ dàng bắt gặp vấn nạn tiêu cực ấy. Một số người thường cậy vào địa vị bản thân, thời gian gắn bó lâu năm để ăn hiếp người mới. Hoặc có cá nhân dùng lời lẽ khó nghe, hành vi bạo lực tấn công đối phương. Điều này đã để lại rất nhiều hậu quả. Người bị bắt nạt dễ bị tổn thương về thể chất, mang trong mình bóng ma tâm lí. Thậm chí, nạn nhân có thể mắc các bệnh như: trầm cảm, u uất,... Đây là điều mà không ai mong muốn xảy đến.
Bên cạnh những con người "cậy mạnh hiếp yếu", vẫn còn vô vàn người tốt bụng và thiện lương. Họ mang trong mình tấm lòng nhiệt huyết, sự sẻ chia, đồng cảm, sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Đồng thời, luôn thân thiện, hòa đồng, không có hành động kì thị hay xa lánh người yếu thế, kém may mắn.
Để xã hội trở nên tốt đẹp, văn minh, chúng ta cần loại bỏ tệ nạn bắt nạt ngay từ bây giờ. Mỗi người phải có suy nghĩ, nhận thức đúng đắn; tích cực trau dồi lối sống, tác phong chuẩn mực. Ngoài ra, hãy mạnh mẽ lên án, phê phán những cá nhân có hành vi bắt nạt, gây tổn hại đến tinh thần, thể chất của người khác.
"Dế Mèn phiêu lưu kí" không chỉ giúp em mở rộng hiểu biết về thế giới loài vật phong phú, đa dạng mà còn mang đến nhiều bài học bổ ích, ý nghĩa. Đó là việc sống yêu thương, đoàn kết, biết cho đi để nhận lại thay vì bắt nạt một ai đó. Từ đây, em luôn nhắc nhở bản thân phải sống đẹp, sống đúng như những thông điệp mà cuốn sách truyền tải.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 4
Trong học kì vừa qua, em đã đạt được kết quả học tập tốt. Bố mẹ rất vui và thưởng cho em cuốn sách Chuyện con mèo dạy hải âu bay của nhà văn Lu-i Xe-pun-ve-da. Câu chuyện về cái chết do ngộ độc váng dầu của chim hải âu Ken-ga đã gợi cho em nhiều suy nghĩ về trách nhiệm của con người đối với môi trường sống trên Trái Đất
Em không thể quên được hình ảnh Ken-ga vùng vẫy, tuyệt vọng, toàn thân ngập trong lớp váng dầu: "Thứ chất lỏng dính như keo mà loài hải âu coi như tử thần màu đen của chúng giờ đây đang ép chặt đôi cánh vào mạng sườn của cô". Con người đã vô tình để dầu tràn từ một con tàu nào đó ra vịnh. Điều này không chỉ xảy ra với vùng biểu nơi Ken-ga và đàn hải âu Hải Đăng Cát Đỏ sinh sống. Ở rất nhiều nơi khác biển đã bị ô nhiễm vì dầu tràn, rác thải nhựa, cánh rừng,... là môi trường sống của con người nhưng cũng là ngôi nhà chung của muôn loài.
Mỗi người cần làm gì để môi trường sống trên Trái Đất luôn trong lành và sự sống của mọi sinh vật được bảo vệ? Mùa hè vừa qua, khi đi biển, em đã cố gắng không dùng bao gói và ống hút bằng nhựa, không vứt rác ra bãi biển,... Ở nhà và ở trường, em luôn có ý thức cùng các bạn giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp, sử dụng tiết kiệm năng lượng,... Mỗi người trong chúng ta cần cố gắng hạn chế xả rác, khí thải, hóa chất độc hại vào môi trường. Đó có lẽ là cách mà ai cũng có thể làm được và là cách ứng xử đúng đắn nhất vì sự sống trên Trái Đất - hành tinh xanh.
Cuốn sách Chuyện con mèo dạy hải âu bay đã mang đến cho em những hiểu biết thú vị về thế giới thiên nhiên, những bài học sâu sắc về tình yêu thương, sự sẻ chia. Đặc biệt, cuốn sách đã giúp em hiểu rõ hơn những điều em có thể làm để góp phần gìn giữ ngôi nhà Trái Đất của chúng ta.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 5
Trong tủ của em, có một quyển sách rất nhỏ đã cũ nhưng luôn được gìn giữ cẩn trọng. Đó là cuốn truyện cổ tích Cô bé bán diêm của nhà văn Andersen.
Câu chuyện kể về cuộc đời nghèo khó đầy bi kịch của một cô gái nhỏ làm công việc bán diêm. Bi kịch của cuộc đời em đã được đưa lên cao trào giữa đêm tuyết lạnh giá và cũng chấm dứt ở đó. Hình ảnh một bé gái nhỏ bé, gầy guộc, quần áo tả tơi và co ro giữa đêm tuyết lạnh lẽo trong tác phẩm khiến em vô cùng thương xót. Bé gái đó còn nhỏ như thế, sao đã phải sống một cuộc sống bất hạnh, đầy những tiếng mắng nhiếc, chửi rủa của cha và phải lang thang bán diêm để sinh nhai. Em hông còn phải đối diện với cái giá lạnh của tiết trời mùa đông tuyết rơi trắng. Còn phải đối diện với cái lạnh lẽo của lòng người khi không một ai dám giúp em mua lấy một bao diêm. Sợ hãi người cha ở quê sẽ bị giết, em thu vào trong khe hở giữa hai bức tường và qua đời ở đó. Giây phút mất đi, em mỉm cười vui sướng khi đã được giải phóng, được sống với bà và đoàn tụ với Thượng Đế thân yêu của mình.
Cô bé bán diêm ấy đã khiến em nhớ về thật nhiều các trẻ em vô tội trong cuộc sống hôm nay. Bên cạnh những em trẻ được người thân yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Thì cũng có không hiếm các em bị bỏ rơi, bị ngược đãi, đánh đập, bạo lực từ người thân và những kẻ lạ mặt. Bởi nhiều em còn nhỏ như vậy, chưa có đầy đủ năng lực tự yêu thương và chăm sóc bản thân mình, cho nên không thể nào phản kháng trước những kẻ xấu ác độc đó.
Chính vì thế, em nghĩ rằng việc chúng ta cần làm ngay từ bây giờ, là cứu lấy các thiên thần nhỏ bé ấy. Trước hết, đó là thông qua việc giáo dục các quyền lợi của trẻ em và lên án những hành vi bạo lực trẻ nhỏ. Tiếp đó là có biện pháp ngăn chặn, xử lý nghiêm khắc các hành vi cố tình dùng vũ lực cả tinh thần và thể chất với trẻ nhỏ. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất lại vẫn là nhận thức của những người xung quanh chúng ta. Chỉ cần mỗi một người chúng ta có tình yêu thương và khoan dung với người xung quanh, thì sẽ không bao giờ phải quá lo lắng về việc các mầm non nhỏ bé đó bị bỏ rơi hay bạo hành. Để được như thế, thiết nghĩ việc giáo dục học sinh ngay cả khi còn trên mái trường là việc hết sức quan trọng.
Cuốn truyện Cô bé lem đã gợi lại trong em nhiều ý nghĩ và tình cảm rất khó diễn tả. Đó là tình yêu thương và đồng cảm với nhiều bạn trẻ có số phận bi thảm. Đó là lòng căm thù với một số kẻ nhẫn tâm, vô cảm và ác độc đã bỏ rơi, bạo hành các em. Em mong sao, rồi đây thế giới chúng ta sẽ trở nên thiện lành hơn nữa để giúp những em nhỏ luôn được sống an toàn và hạnh phúc, không ai phải chị nghèo, chịu đói lạnh hay tủi khổ giống cô bé bán diêm cả.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 6
Nhắc tới tình cảm gia đình người ta thường nói tới tình mẫu tử, nhưng có thứ tình cảm cũng không thua kém gì là tình phụ tử. Truyện ngắn "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng là truyện ngắn hay khắc họa tính cách nhân vật và tình cảm cha con sâu sắc.
Ông Sáu, một hình tượng đẹp về người cha hy sinh cả cuộc đời để gìn giữ tình cha con bất diệt, dù chiến tranh, hình thức bên ngoài thì tình cảm đó chưa bao giờ phai nhạt trong người đàn ông này.
Nhớ con, thương con vô hạn, Sau tám năm xa nhà đi kháng chiến, bé Thu lên tám tuổi thì ông Sáu người cha xa biệt con từng ấy thời gian giờ mới có dịp về phép thăm nhà, gặp mặt đứa con gái đầu lòng mà ông vô cùng thương nhớ,ông nghĩ rằng đó là động lực để ông cố gắng chiến đấu. Khi vừa cập bến tàu, nhìn thấy Thuồng đã vội cất tiếng gọi con cùng với điệu bộ "vừa bước, vừa khom người đưa tay chờ đón con", có lẽ lúc này ông rất vui và xúc động, hạnh phúc, tin rằng đứa con sẽ đến với mình. Nhưng oái oăm thay bé Thu đã từ chối, chạy và kêu thét lên gọi má khiến ông Sáu vô cùng buồn bã, thất vọng, đau đớn.
Và trong hai ngày phép ở lại cùng con ngắn ngủi, ông Sáu đã làm hết sức của mình không đi đâu chỉ quanh quẩn ở nhà với con, chăm sóc con nhưng bé Thu không nhận cha khiến ông vô cùng buồn,... nhưng ông sẵn lòng tha thứ cho con. Ông cứ nghĩ về tới nhà con sẽ chạy lại ôm ông và chia sẻ với ông những điều mà ông xa nó trong từng ấy thời gian nhưng tình yêu thương của người cha dành cho con trở nên bất lực khi ông Sáu đánh con bé một cái vào mông vì nó đã hất miếng trứng cá mà ông gắp ra khỏi bát cơm làm cơm văng tung toé, rồi nó bỏ đi sang nhà ngoại, vừa đi vừa vùng vằng, đánh đổ một số thứ đồ kêu loạng choạng để báo cho ông biết là hãy để nó yên.
Nhưng rồi, cuộc vui nào cũng phải tàn, dù không được con bé chấp nhận và yêu thương, nhưng đối với ông thời gian ngắn ngủi đó cũng khiến ông vơi đi nỗi nhớ về con sau 8 năm xa cách đằng đẵng. Cho đến lúc chia tay, ông nhìn con trìu mến lẫn buồn rầu "Đôi mắt của người cha giàu tình thương yêu, độ lượng, có phần thất vọng, sợ con không đón nhận tình cảm của mình. Nhưng rồi như có một thứ sức mạnh nào khiến bé Thu gọi ông là cha trong tiếng khóc nghẹn ngào, em hôn lên tất cả những gì em với tới và hôn ngay vào vết thẹo trên khuôn mặt ông,trước cử chỉ của bé Thu, "Anh Sáu một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt rồi hôn lên mái tóc con". Có thể nói rằng những giọt nước mắt của hai cha con đang rơi đó là giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc của một người cha cảm nhận được tình ruột thịt từ con mình.
Đặc biệt tình cảm ông dành cho con gái của mình là lúc con đã dành thời gian rảnh rỗi của mình để làm cho con cái lược ngà, tình cảm của ông Sáu với con đã được thể hiện tập trung và sâu sắc ở phần sau của truyện, khi ông Sáu ở trong rừng, tại khu căn cứ.
Dù đã xa con thật rồi, nhưng khi trở về căn cứ, ông lại có cảm giác nỗi nhớ thương xen lẫn sự day dứt, ân hận ám ảnh ông suốt nhiều ngày vì ông đã đánh con khi nóng giận. Ông không nghĩ mình sẽ đánh con vì ông đúng là một người cha hiền lành, nhân hậu, biết nâng niu tình cảm cha con, nhưng có lẽ ông quá yêu con, bất lực nên ông mới hành động như thế. Rồi lời dặn của đứa con: "Ba về, ba mua cho con một cây lược ngà nghe ba!" đã thúc đẩy ông nghĩ đến việc làm một chiếc lược ngà dành cho con. Chứng tỏ ông rất chiều con và luôn giữ lời hứa với con. Đó là biểu hiện tình cảm trong sáng và sâu nặng của người cha.
Ông đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi kiếm được khúc ngà, anh vui sướng như đứa trẻ được quà, rồi để hết tâm trí, công sức vào việc làm cây lược, cưa răng, chuốt bóng, khắc chữ... tỉ mỉ, cần mẫn, công phu. Lòng yêu con đã biến người chiến sĩ thành một nghệ nhân - nghệ nhân chỉ sáng tạo một tác phẩm duy nhất trong cuộc đời. Cho nên nó không chỉ là chiếc lược xinh xắn và quý giá mà đó là chiếc lược kết tụ tất cả tình phụ tử mộc mạc mà đằm thắm, sâu xa, đơn sơ mà kỳ diệu làm sao! Chiếc lược ngà thiêng liêng đã làm dịu nỗi ân hận và ánh lên niềm hy vọng khắc khoải sẽ có ngày anh Sáu được gặp lại con, trao tận tay nó món quà kỷ niệm này.
Nhưng chiến tranh thật tàn nhẫn, nó là thứ độc ác khiến tình cảm cha con sâu nặng trở thành thứ tình cảm thật đáng thương, anh không kịp đưa cho đứa con gái của mình cây lược ngà đến tận tay cho con, người cha ấy đã hy sinh trong một trận càn. Trước khi vĩnh biệt con,ông vẫn không quên nhờ người đưa cho con gái giúp ông, ông Sáu vẫn nhớ chiếc lược, đã chuyển nó cho người bạn như một cử chỉ chuyển giao sự sống, một sự uỷ thác, là ước nguyện cuối cùng của người bạn thân: ước nguyện của tình phụ tử. Điều đó đúng như ông Ba nói: "Chỉ có tình cha con là không thể chết được". Đó là điều trăng trối không lời, nó rõ ràng và thiêng liêng hơn cả một lời di chúc.
Có lẽ chiến tranh là thứ khiến chúng ta xa cách nhau, nó gây ra cho đồng loại những nỗi đau về thể xác và tâm hồn. Ông Sáu quả là một người cha chịu nhiều thiệt thòi nhưng vô cùng độ lượng và tận tụy vì tình yêu thương con. Một người cha để bé Thu suốt đời yêu quý và tự hào.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 7
Vào hôm qua, khi đi dạo ở nhà sách thì em đã mua một quyển sách rất thú vị. Đó chính là quyển sách “Dế mèn phiêu lưu kí” của nhà văn Tô Hoài. Đặc biệt phần đầu tiên của quyển sách là phần “Bài học đường đời đầu tiên” vô cùng ý nghĩa.
Trong phần truyện, em rất ấn tượng với hình ảnh nhân vật Dế Mèn – một chàng dế thanh niên cường tráng, mạnh mẽ.
Hình ảnh cậu ta vui vẻ và tự tin về bản thân mình khiến em rất thích thú và ngưỡng mộ. Dế Mèn rất siêng năng tập luyện nên mới có cơ thể khỏe mạnh, to lớn. Tuy nhiên, sau khi thấy những gì cậu ta đã gây ra cho Dế Choắt, em lại thấy ghét cậu ta lắm. Chỉ vì phút nông nổi bày trò nghịch dại trêu chị Cốc, mà Dế Mèn đã gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt. Từ đó, cậu mới nhận ra được sai lầm của mình và quyết tâm sửa chữa. Qua câu chuyện, em suy nghĩ nhiều về hiện tượng một số bạn trẻ hiện nay có cách hành xử nóng nảy và bồng bột, không suy nghĩ cẩn thận để dẫn đến hậu quả đau lòng.
Đó là những bạn trẻ còn đang ngồi trên ghế nhà trường cùng với sự tò mò, thích thú với thế giới của những người trưởng thành ngoài kia. Chỉ vì sự hiểu kì mà các bạn ấy đã xem, đã làm và đã thử những điều cấm kị, không nên.
Hay những bạn học sinh vì tính kiêu căng, muốn khẳng định bản thân mình mà đã có hành vi bắt nạt bạn học, gian lận trong thi cử, trốn học… Những hành động đó là sai trái nhưng các bạn ấy chỉ vì một phút bồng bột nên đã thực hiện, gây nên những hậu quả ảnh hưởng đến bản thân về sau. Nếu nhẹ thì bị bạn bè xa lánh, còn nặng hơn thì bị phạt kỉ luật và ghi vào học bạ. Thậm chí nặng hơn nữa là có bạn bị đình chỉ, thôi học. Những tình huống ấy vô cùng đáng tiếc, đáng thương bởi những hành động ấy khiến cả tương lai phía trước có vết đen khó xóa bỏ.
Từ đó, chúng ta cần phải quan tâm hơn và có các biện pháp cụ thể giúp hạn chế tình trạng các bạn trẻ có hành động nóng nảy, bồng bột thiếu suy nghĩ. Quan trọng nhất chính là sự giáo dục của nhà trường và gia đình. Tăng cường tuyên truyền các bài tập đạo đức cho thanh thiếu niên. Đồng thời có hình thức xử phạt, răn đe cho các bạn ấy biết điều gì là không nên thử và không nên làm. Để tránh các bạn bắt chước và dẫm vào vết xe đổ của một số bạn khác.
Tóm lại, cuốn sách “Dế Mèn phiêu lưu kí” thực sự là một cuốn sách hay và ý nghĩa. Qua truyện, em đã hiểu được rằng mình phải cẩn trọng, không được kiêu căng, hống hách rồi có những hành động bồng bột và sai lầm. Không những thế, em càng thêm mong chờ về những điều thú vị khác ở các chương sau ở cuốn sách.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 8
Câu chuyện "Cô bé bán diêm" của Andersen đã khiến em thật sự xúc động và đau lòng trước số phận thảm thương của cô bé. Khép lại trang sách, những suy tư về tình yêu thương con người luôn mãi trăn trở trong tâm trí em. Liệu nếu là người qua đường trong câu chuyện "Cô bé bán diêm", chúng ta sẽ lựa chọn thờ ơ hay đồng cảm, phớt lờ hay sẻ chia với những hoàn cảnh khó khăn?
Trong đêm giao thừa lạnh giá, cô bé bán diêm đã ra đi với cái chết đau lòng. Cái chết của em là lời tố cáo đanh thép cho sự vô tình và bất công của xã hội đương thời. Đồng thời cũng để lại trong lòng độc giả những rung động, nỗi niềm xót thương khó tả. Em bé bán diêm đã phải chịu đựng sự tàn nhẫn của thế giới xung quanh, không ai quan tâm đến lời chào hàng tha thiết của em. Thậm chí khi em bé qua đời, thi thể lạnh giá của em cũng chỉ nhận được sự lạnh lùng và tàn nhẫn từ những người xung quanh. Dẫu biết rằng đêm giao thừa, ai ai cũng chỉ muốn mau chóng về nhà, đoàn tụ với gia đình, người thân. Nhưng người ta đã lỡ quên đi hoặc cố tình phớt lờ sự van xin thương xót, van xin chút tình người của cô bé đáng thương. Có lẽ chết trong đêm tuyết rơi cũng chẳng giá lạnh bằng không nhận được chút tình người ấm áp nào.
Nhưng trong thế giới đầy tàn bạo đó, nhà văn An-đéc-xen đã dành cho em tình yêu và sự thương cảm sâu sắc. Chính tình cảm đó đã khiến ông miêu tả em cuối truyện với đôi má hồng và nụ cười trên môi, và mơ tưởng về cuộc hành trình trở về thiên đường của hai bà cháu. Tuy nhiên, câu chuyện này đem lại cho chúng ta một cảnh tượng đau lòng, gợi lên sự đau xót vô bờ bến cho những kiếp người nghèo khổ.
Sự thờ ơ, vô cảm trước những mảnh đời bất hạnh đâu chỉ có từ thời của An-đéc-xen. Ngay trong chính xã hội hiện đại, đủ đầy vật chất ngày nay, con người ta đôi lúc cũng quên đi việc phải đồng cảm, sẻ chia với những người khó khăn. Hoặc có thể nhiều người đã quá nhàm chán và quen với những tin tức về đói nghèo, bạo lực, chiến tranh... đôi khi là lừa đảo... Tuy nhiên, đừng chỉ vì một vài trường hợp "con sâu làm rầu nồi canh" mà chán ghét, thờ ơ với nhiều người đang thật sự khó khăn cần giúp đỡ. Hãy hành động bằng sự sẻ chia với người đang gặp khó khăn, lên án những việc làm thờ ơ, vô cảm với người khác, lên án những hiện tượng lừa đảo, hay bạo hành, ngược đãi trẻ em. Đó mới là quyết định đúng đắn khi bạn đang phân vân liệu nên lựa chọn thờ ơ hay đồng cảm, phớt lờ hay sẻ chia.
“Cô bé bán diêm” là câu chuyện đầy nhân văn, khơi gợi trong lòng người đọc những xúc cảm và trách nhiệm về lòng nhân ái, bao dung, cảm thông và sẻ chia với mọi người. Dù ra đời đã lâu nhưng cho đến tận ngày nay, những giá trị cao cả ấy vẫn được lưu giữ vẹn nguyên.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 9
Một trong các cuốn tiểu thuyết ấn tượng nhất với tác giả là “Thép đã tôi như thế đó” của Nikolai A. Ostrovsky. Với nhân vật Pavel, tác giả đã đặt ra một vấn đề trong cuộc sống là tinh thần lạc quan và khát vọng tuổi trẻ mạnh mẽ cùng lòng yêu nước nồng nàn của con người.
Tác phẩm kể về cuộc sống của Pavel Korchagin (hay được viết là Pavlusha hoặc Pavka) – một thanh niên khởi nghiệp trong khi điều kiện đất nước đang có nhiều khó khăn. Anh chơi thân thiết với một cô bạn gái tên là Tonya, rồi sau này thành người yêu. Tonya là một cô gái xinh xắn, yêu Pavel với tất cả tình cảm đầu trong sáng thơ ngây của một thiếu nữ mới lớn. Tình cảm của hai người có lẽ sẽ thật đẹp và viên mãn nếu không có chuyện Pavel nghe theo lời khuyên của lý tưởng giai cấp lúc ấy. Đó là ý định được hiến dâng tuổi thanh xuân của anh phụng sự cho Đất nước, vì cách mạng. Tonya cũng yêu Pavel nhưng không thể đợi chờ anh được hoặc chính xác hơn nữa là không muốn “yêu một lý tưởng”. Đặc biệt là khi gia đình của cô cũng ở tầng lớp trung lưu. Pavel đã nói với cô thế này: “Anh trước hết là người của Đảng – rồi sau mới là người của em cùng nhiều người thân nữa. Em có gan yêu một công nhân, anh cũng không có gan yêu một lý tưởng “.Sau cùng, Pavel chia tay Tonya để lên đường theo lý tưởng của lenin.
Pavel trong tác phẩm được miêu tả là một thanh niên giàu lý tưởng, được rèn luyện trong “lò lửa” của cách mạng. Tác giả Nikolai A. Ostrovsky đã gửi gắm trong tác phẩm trên một lí tưởng sống cao cả: “Cái quý giá nhất của con
người chính là mạng sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống làm sao mà không day dứt, hối hận sau bao năm tháng đã sống gian, sống lãng phí, cho đỡ xấu hổ về những sai lầm và nông nổi của tuổi trẻ, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta bằng toàn bộ sức lực mình, ta đã cống hiến vào lý tưởng cao quý nhất trên đời, cuộc chiến đấu giải phóng nhân loại. ..”. Đó cũng là thứ tình cảm mà thế hệ chúng ta cần phải hướng về cho dù trong bất kì trường hợp ế nào.
Bài văn trình bày ý kiến về một hiện tượng đời sống được gợi ra từ cuốn sách đã đọc (Ngữ văn 6) hay nhất mẫu 10
An-đéc-xen đã không dùng đôi cánh ảo tưởng để bay bổng mà lại quỳ thẳng dưới thực tế khắc nghiệt của cuộc sống, biết đồng cảm và yêu thương các hoàn cảnh khó khăn, để nhìn ra và quý trọng những tâm hồn trong trẻo, thuần khiết của con người. Ta thấy rõ được thái độ thờ ơ, vô cảm trong tác phẩm Cô bé bán diêm của An-đéc-xen.
Vô cảm còn là cách sống lạnh nhạt, thờ ơ trước cuộc sống, với mỗi người ở quanh chúng ta. Bản thân chúng ta không quan tâm, không có ý thức đối với cả bản thân mình và với người xung quanh. Hiện nay khi đất nước ngày càng lớn mạnh sự vô cảm này có thể dẫn đến trở thành một loại bệnh. Cần phải có “phương thuốc” để nuôi dưỡng và kéo gần hơn tình cảm của người với người, phương pháp đó sẽ hạn chế được cách sống lạnh nhạt, thờ ơ này ở con người trong thế giới này. Căn bệnh vô cảm khi đã xuất hiện trong con người nó sẽ ăn thân, bén rễ không bao giờ dứt. Mỗi người cần có cách, có biện pháp nhằm ngăn chặn bệnh vô cảm có thể gặm nhấm tâm hồn của mỗi người.
Truyện của An-đéc-xen khép lại nhưng lòng người ta cũng không thôi hoang mang, lo lắng, day dứt nghĩ về con người, cuộc sống, về tình bạn, tình thân. Nhà văn không né tránh sự thật nghiệt ngã. Cô bé có trái tim trong sáng, thuần khiết nhưng đã chết, chết ngay giữa thời khắc giao thừa, trong cơn đói, trận giá rét khủng khiếp. Một năm mới sang với bao hy vọng mới nhưng cô bé đã chấm dứt chuyến đi của em tại ngay ngưỡng cửa của năm mới. Không có hy vọng, đâu có tương lai nào cho em. Trước khi chết vì đói, vì khát, em đã chết bởi những cái thờ ơ, vô cảm, nhẫn tâm và ích kỷ của con người. Em không dám về nhà bởi lo sợ những lời mắng chửi, đánh của bố, em lạc lõng, hoang mang, bất lực đối chọi với sự giá lạnh trước đôi mắt vô cảm, thờ ơ của nhiều người đi đường, em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui tươi, hoan hỉ chào đón năm mới, em nằm đó trong bao lời bàn tán ác ý của mọi người. Em từ giã thế gian, giã từ cuộc sống bởi không ai yêu thương em, không ai chở che, bao bọc em. Cái chết của em đã để lại sự tiếc thương, niềm day dứt và một câu hỏi thường trực trong lòng mỗi người: làm sao mà không lúc nào trên thế giới chúng ta vẫn có nhiều số phận éo le như cô bé bán diêm?
Truyện gần gũi, giản dị nhưng đặt ra nhiều vấn đề vô cùng sâu xa, chứa đựng tính nhân đạo cao cả và tấm lòng yêu thương, quý trọng con người của nhà văn. Cái cuối truyện như một câu nói vô cùng day dứt, như một lời nhắn nhủ nhà văn gửi gắm cho rất nhiều thế hệ bạn đọc ở khắp bốn phương giời trong nếp sống, lối ứng xử và tình cảm với mỗi người chung quanh, nhất là các cảnh đời éo le.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .