Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm

10158

Hoàng Nhuận Cầm (7/2/1952 - 20/4/2021) sinh tại Hà Nội, là con đầu lòng của nhạc sỹ Hoàng Giác. Đang học dở khoa Văn Đại học Tổng hợp Hà Nội, năm 1971, ông nhập ngũ,...xem thêm ...

Top 0
(có 0 lượt vote)

Chiếc lá đầu tiên


Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.

Bài thơ này lúc đầu được tác giả đặt tên là Trường ơi, chào nhé.

Nguồn:
1. Hoàng Nhuận Cầm, Xúc xắc mùa thu, NXB Hội Nhà văn, 1992
2. Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007


Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 1
(có 0 lượt vote)

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến


Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 2
(có 0 lượt vote)

Viên xúc xắc mùa thu


Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bẩy mầu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.

Sẽ tan đi những thành phố bẩy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.

Nguồn:
1. Hoàng Nhuận Cầm, Xúc xắc mùa thu, NXB Hội Nhà văn, 1992
2. Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007


Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 3
(có 0 lượt vote)

Phương ấy


Đêm trong suốt áp ngực vào phương ấy
Gặp lại mùi cỏ cháy suốt thời trai
Ngôi sao rơi trên dãy kẽm gai dài
Cái vùng đất không tiếng gà cất gáy
Bao hăng nồng cỏ cháy rát hoàng hôn.

Là cái phương sao quá bồn chồn
Đón thư mẹ qua bảy vòng lửa khói
Vết thương đỏ, viên đạn thì sáng chói
Chiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời.

Tiếng mùa mưa hồn hậu đến bên tôi
Tiếng thương nhớ không lời trên tóc mẹ
Tiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xé
Tiếng cuối cùng khi khẩu súng nắm trên tay.

Chỗ Hiến nằm - giờ trời trắng heo may
Chỗ Thi ngủ - bình minh rơi tím đất
Mặt trận xưa, đồng trưa đưa cỏ mật
Ơi chiến hào tha thiết tuổi hai mươi.

Cái chiến hào tha thiết ở trong tôi
Xanh thăm thẳm lưng đèo giao thừa tới
Người con gái cõng mình qua đạn xối
Tình yêu thầm, kín lại lối giao liên.

Là cái phương chưa rõ cả mặt em
Chưa khóc kịp bao bạn bè nhắm mắt
Là cái phương nấm mộ người giữ đất
Chớp bên đường như một ánh sao nâu.

Phương ấy dài ngút ngút Cà Mau
Nơi trắng sóng, lá rừng xanh ngắt ngắt
Ôi phương ấy ở đâu tôi cũng gặp
Hát vô bờ chữ Đất, lá cây ơi!

Phương ấy còn ở mãi trong tôi
Ngỡ nâng lấy tay mình, ngỡ như người biết nói
Phương ấy ơi! Suốt đời như dấu hỏi
Trên hai vai tuổi trẻ - trước chân trời.

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 4
(có 0 lượt vote)

Sông Thương tóc dài


Mai đành xa sông Thương tóc dài
Vạn Kiếp tình yêu xin gửi lại
Xuân ơi xuân… lẽ nào im lặng mãi
Hạ chưa về nhưng nắng đã Côn Sơn.

Mai đành xa sông Thương thật thương
Mắt nhớ một người, nước in một bóng
Mây trôi một chiều, chim kêu một giọng
Anh một mình náo động một mình anh.

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 5
(có 0 lượt vote)

Cho người tri kỷ


Vừa làm xong bài thơ
Chả có ai để đọc
Tôi vượt qua màn mưa
Đúng như một thằng ngốc.

Cuối cùng tôi ngồi khóc
Trong quán bia bên đường
Cô bán hàng thấy thương
Rót cho cốc trà nóng.

Bàn tay tôi lạnh cóng
Trái tim thì buốt tê
Ngoài trời mưa như trút
Chả biết đi hay về.

Bỗng vang lên tiếng xe
Người tôi chờ đã tới
Hơn cả niềm mong đợi
Hơn cả nỗi hẹn hò.

Đêm nay trong giấc mơ
Gặp lại cơn mưa ấy
Lấy tay sờ lên môi
Thấy hai hàng lệ chảy...

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội Nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 6
(có 0 lượt vote)

Trái tim bên hàng rào


Những hàng rào khốn khổ trên môi
Ngăn không cho anh tới được chân trời
Đám mây thiên thần ngoài tầm tay với
Không lẽ ta lang thang cho chấm hết cuộc đời.

Anh sợ mùa Xuân, sợ tất cả mọi người
Lấy trang giấy úp mặt vào bóng tối
Rồi bóng tối anh cũng không chịu nổi
Lại bò đến bên hàng rào ngồi nhớ sao rơi...

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 7
(có 0 lượt vote)

Trong tình em - Hà Nội


Chớm thu rồi! Cốm cũng sắp sửa xanh
Phượng còn sót một chùm hồng giữa phố
Em bé ơi, anh chúc em thi đỗ
Sốt ruột làm gì - chiều thứ bảy mà em.

Tới tấp nhiều cánh chim
Đường Thanh Niên dây đàn lên căng quá
Líu cả lưỡi chào bạn bè khắp ngả
Đất nước trẻ ra nhiều, em gái giống mẹ hơn.

Mắc nợ Hồ Gươm, mắc nợ đèn đường
Mắc nợ cả đêm thứ 200 vào vai Juy-li-ét
Buổi công diễn ấy, giá mà cô diễn viên được biết
Có người lính trở về rồi hớt hải đi mau.

Em thân yêu! Nếu mình lại xa nhau
Cuộc hò hẹn muôn đời thương biết mấy
Ai hôn nhau chiều nay - ai có thấy
Tiếng ve còn kêu cháy đáy ba-lô...

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 8
(có 1 lượt vote)

Gió linh cảm


Thôi đành tạm biệt ta đi
Xác thân cát bụi từ khi lọt lòng

Một vai lệch trĩu long đong
Mở hai con mắt mà mong một người

Rồi người ấy cũng xa rồi
Cuốn theo chiều gió một thời tóc xanh

Hồn bay như lá sao đành
Mây về nổi bão trên cành mộng mơ

Biết nhau như sự tình cờ
Tóc mai linh cảm bài thơ cuối cùng

Đi đêm đi hết mịt mùng
Gót xưa còn tím vết bầm hiểm nguy

Bây giờ gió cuốn bay đi
Kiếp sau hò hẹn
             Từ khi
                  Chào đời...

Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Top 9
(có 0 lượt vote)

Giữa hai hàng lục bát


Học trò trong Quảng ra thi
Thấy cô gái Huế bỏ đi không đành
(Ca dao)

Biết nói làm sao bông trang nở
Tôi có tuổi mười hai thương nhớ gửi nơi này

Biết kể làm sao chong chóng quay
Biết hát làm sao hoa phượng đỏ
Đáy chân trời sao lên trong nỗi nhớ
Có thu nào áo trắng đã heo may
Anh hát một bài ca tung vó ngựa
Dọc con đường xứ Quảng đến sông Hương

Ông lão quất roi - Cỗ xe chạy trên đường
Nằm trong góc thùng xe tôi nhẩm hát
Đến Huế vó ngựa đổ một hàng lục bát:
(Học trò trong Quảng ra thi)
Con ngựa bỗng hý vang - cầu Tràng Tiền đầy bóng Mỹ
Mắt ông lão cay sè, cây roi thõng bơ vơ
Tôi đến thành phố nón bài thơ
Đã vỡ toang Vành-Nón-Trắng.
Ánh hoả châu vàng khè cay đắng
Giăng ngang mắt ướt học trò
Giăng ngang chuyến xe đò nức nở
Nẻo về trường năm ấy trắng mưa bay
Có nẻo đường nào không trắng mưa bay
Khi thành phố đầy bóng giặc
Tôi chới với hai bàn tay quờ bắt
Mà phượng hồng áo trắng đã bay đi

Học trò trong Quảng ra thi
Thấy cô gái Huế đứng ôm mặt khóc
Ngược đường Đinh Bộ Lĩnh bụi mù gió lốc
Trôi dạt về thành phố dăm bảy quan tài
Khuôn mặt mẹ vò nhàu như lá vàng phai
Trong lớp học đôi chỗ dần lạnh ngắt
Nước mắt đà quá mặn
Em hãy nhìn khuôn mặt anh giữa hai hàng nước mắt

Hãy đọc bi kịch này giữa hai khúc ca dao
Máu đổ toé ướt hai hàng lục bát
Những bóng tối hoả châu nối hừng đông đại bác
Học trò trong Quảng ra thi...
Đồng đô la nhàu trong tay vò gái đĩ
Học trò trong Quảng ra thi
Sáng nay em gái tôi khua tay cười mất trí
Học...
Thôi đôi môi rưng rưng đừng đọc tiếp làm gì
Máu đã chảy ròng ròng trong tròng mắt

Nhưng nước mắt là có thật
Bi kịch này xin đọc giữa anh em

Cột đèn lĩnh xướng

Lại tiếng chó tru, lại tiếng giày đinh giặc
Những ngày tôi đứng làm cây nến trắng
Ngơ ngác soi lên ngực phố đau buồn
Giọng con gái nào thét trên sông Hương
Thôi biết mùa xuân em chẳng bao giờ xuân nữa
Sao cứ gọi tên sông là Hương...lạ chưa?
Mà những tóc nhớ, tóc thề đến đây mắt trông vời con nước
Nhưng tôi làm sao biết được
Tôi chỉ là một thân nến trắng
Heo hắt soi lên mặt nước Tiền Đường
Ơi sông Hương!

Sương buốt trắng một đêm đau thương
Rồi gió hắt một ngày xám đen trở lại
Mắt ai ngóng Mùa Thu từ xa ngái
Giữa tiếng đại liên ồn ào đóng ván những ban mai...
Những ngày thành phố không có mặt trời
Chỉ những mặt buồn dâng lên mép cốc
Bên ly rượu đứa con gái khóc
Nốt đàn rời ướt cả mặt mày

Một trăm năm ư, một ngàn năm ư
Sao cứ hỏi “Gia tài của mẹ”
Sử bốn ngàn năm có trang nào kể
Lũ gái trai buồn “Như cánh vạc bay”

Khi mắt khép mẹ già tha thiết gửi ngàn mây
Nhịp tim cuối còn mơ hồ câu vỗ
Xin đừng ai làm cánh vạc vu vơ
Xa tiếng đàn bầu xa quá câu thơ
Này gái, này trai đừng ai lìa bỏ
Câu thơ một thời mẹ hát cả trong mơ:
“Học trò trong Quảng ra thi
Thấy cô gái Huế bỏ đi không đành”
Nhưng hai hàng cây ném đá lạnh tanh
Đường phố mùa đông hoang vắng quá
Câu ca kia sao bỗng thành xa lạ
Như hai hàng sầu đông buồn rầu không có bóng người qua
Thành phố rú gầm xe bắt lính
Những mặt gái trai buồn sau khói thuốc cần sa

Dàn đồng ca tuổi trẻ

Nhưng kìa từ giữa trái tim ta
Gió Mùa Thu đang dịu dàng trở lại
Cầu Tràng Tiền áo trắng còn bay mãi
Trong những cuộc xuống đường hiến máu cứu quê hương

Phố phường ơi nếu phải gửi thịt xương
Xin dâng tuổi hai mươi lên chiến địa
Mẹ thấy không đuốc thắp tràn mọi phía
Lửa soi vào ánh mắt, đáy tim nhau

Trắng như mây áo trắng vượt qua cầu
Mặt trời hát trên đầu trăm ngọn đuốc
Máu bạn bà đổ ra theo mỗi bước
Ôi máu màu hoa phượng quá hồng tươi

Đâu con đường xe bắt lính đuổi tôi
Đâu góc chợ em gái tôi Mỹ hiếp
Từ những nỗi đau thương không kể xiết
Ngực rung lên trăm trận xuống đường

Bạn hãy đến xem máu trên bảng, trên tường
Và máu chảy rất nhiều trên áo trắng
Nhưng trận này chúng tôi phải thắng
Như một điều đã hứa trước ban mai
Như một điều sẽ đến trước tương lai

Bãi cỏ xanh đàn em cười như mộng
Mùa khai giảng tưng bừng trăm trận trống
Chùm phượng xoà trên áo trắng ca dao
Chụm đuốc vào ngọn đuốc sẽ bùng cao
Cả thành phố hát lời chim báo bão
Xô đến trước lưỡi lê tàn bạo
Đây hai hàng lục bát quê hương:
Áo trắng và đuốc sáng
Xuống Đường!

Điệp khúc

Điệp khúc ấy cháy bùng hoa phượng sớm
Có ngôi sao cách biệt tháng năm ròng
Với lộc cộc xe lăn, với vù vù chong chóng
Tôi lại về đất quá mến thương ơi!

Tôi lại về đất Huế đã sinh tôi
Nước mắt rơi đầy tay nóng hổi
Hai môi ướt cả điều tôi định nói
Tôi lại về đất quá mến thương ơi!

Vó ngựa khua một thưở không nguôi
Tiếng ngựa hí một thời thơ bé
Tiếng ngựa gọi trở về như xé
Trên con đường tôi nằm hát góc thùng xe

Nay trên nóc chiến xa tôi ngồi với bạn bè
Mắt cười thế và súng cầm như thế
Từ đáy mắt tuôn hai dòng lệ
Như hai hàng lục bát chứa chan

Ông lão đánh xe ơi sao tôi nhớ vô vàn
Tháng ba hoa phượng bùng bùng cơn lửa cháy
Vẫn con đường ông đưa đi học ấy
Nay tôi về trong tiếng hát xe tăng

Chúng con trào như gió xuống đồng bằng
Chân con mẹ về đặt lên đất mẹ
Đất ơi đất sao mà tha thiết thế
Đây bạt ngàn mắt lính có sông Hương
Thượng Tứ kia rồi! Bóng mẹ nghèo thương
Dáng mẹ đấy, chúng con thương mẹ lắm
Mấy mùa chớp áo em còn cứ trắng
Tóc em thề giữa gió đợi chờ ta.

Mắt tôi nhoà giữa chợ Đông Ba
Hôn một cái vội vàng lên Đập Đá
Chân vấp ngã mấy lần bên Vĩ Dạ
Một câu hò ai đã đỡ tôi lên

Phú Văn Lâu giờ phút ấy oai nghiêm
Hồ Tĩnh Tâm ngàn sen hồi hộp thở
Mắt rơm rớm bà con Huế ngó
Ngôi sao vàng trong gió cuốn thiêng liêng

Cột đèn lĩnh xướng

Và bông trang nở thật điềm nhiên
Lũ ve lại học bài trong khóm phượng
Chong chóng lượn trời ơi chong chóng lượn
Giấy trắng và áo trắng các em tôi

Giấy trắng và áo trắng các em ơi
Hôm nay là hai hàng sầu đông không lá khóc
Nếu là đứa trẻ mười hai đi học
Cho tôi ngồi hát giữa cỏ cây

Cho tôi ngồi hát với em đây
Thương cho hết những ngày em áo rách
Phượng hồng ngỡ ngủ quên trong sách
Những cánh hè nay hát giữa tay em...

Và bông trang nở thật điềm nhiên
Và tôi chẳng thể nào nói được
Trên đầu tôi tung bay niềm ao ước
Thiên Mụ ơi đây năm cánh sao cờ

Tôi thôi làm cây nến buồn thành phố
Tôi làm ngọn đuốc thắp hừng đông

Dàn đồng ca tuổi trẻ

Chúng con xin hát lời đã cháy lòng mong
Từ thành phố dân ca, từ bưng biền lục bát
Có giọt nước mắt người phu quét rác
Sáng nay reo như ngọc trên cờ

Chúng con xin hát lời người đã cháy lòng mơ
Có bóng Bác dịu hiền đứng đó
Bắt nhịp cho ngàn trái tim hát vang thành phố:
“Không có gì quý hơn độc lập tự do”


Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007

Ảnh minh hoạ (nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Ông là đại diện tiêu biểu cho thế hệ “xếp bút nghiên lên đường ra trận” và đã truyền cảm hứng, tình yêu thi ca cho rất nhiều người viết trẻ. Tài năng của ông được khẳng định qua những giải thưởng danh giá nhất về thơ trong nước: giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ 1972-1973 (khi mới ngoài 20 tuổi); giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993 cho tập thơ Xúc xắc mùa thu.

Hãy đăng nhập để bình luận

Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .