Top 12 Bài thơ hay của nhà thơ Trần Thị Ngọc Oanh
Nhà thơ Trần Thi Ngọc Oanh (bút danh Ngọc Oanh) sinh ngày 16/10/1956; quê ở Đông Thịnh, Lập Thịnh, Vĩnh Phúc. Nhà thơ đã từng làm hiệu trưởng một trường THCS trong 20 năm. Xin...xem thêm ...
MÙA THU QUA NGÕ
Mùa thu cứ đi ngang qua ngõ
Thế gian thành hoa cỏ vô tư
Mưa vẫn cứ rơi trên mái tóc
Ta đuổi hoài chưa kịp mùa thu
Đã xa lời thề vương trên cỏ
Hoa tầm xuân thôi biếc vườn cà
Con đò nhỏ neo về bến vắng
Cỏ may buồn xơ xác chiều xa
Trăng vẫn mảnh mai như thuở ấy
Mỗi thu về nhoi nhói tim đau
Sân khuya chỉ mình hoa quỳnh nở
Câu đắng lòng ai hiểu cho nhau.
NỬA MÙA THU
Trời rất xanh và nắng vẫn rất vàng
Gió vẫn nhẹ xoay theo chiều lá đổ
Tôi nhặt được một dấu chân xưa cũ
Ai bỏ quên thầm lặng ở ven đường
Một cánh chuồn bối rối giữa tà dương
Hương lúa thoảng hôm nào còn ngan ngát
Câu thơ viết nửa chừng chưa viết hết
Còn bâng khuâng dang dở đến bây giờ
Tôi cuống cuồng nhặt nhạnh nửa mùa thu
Gom góp lại trong vòng tay nuối tiếc
Một ánh trăng rơi cũng thành se sắt
Một giọt mưa xa vương nợ một đời
Mùa thu nào đã nghiêng xuống bên tôi
Giọt thời gian cứ buông đều thánh thót
Với ngày mai hôm nay là kí ức
Và bên mình, chỉ còn nửa mùa thu.
BẾN XƯA
Một mình em trở lại bến sông xưa
Cây đa cũ, con đò sao chẳng thấy
Chỉ có gió xoáy vào chiều đến vậy
Vạt cỏ may giăng mắc đến nao lòng
Kỉ niệm nào ta gửi lại cho sông
Để con sóng xô bờ thành bên lở
Và bên bồi bởi phù xa nỗi nhớ
Cứ song hành như thuở mới khai thiên
Bờ tre già như dáng đứng ai nghiêng
Nghe tiếng lá xạc xào trong tiếng gió
Tiếng chuông chùa vọng vang từ xóm nhỏ
Ngọn khói lam vấn vít mái tranh ngèo
Lời ước nguyền anh đã đánh rơi đâu
Nay chỉ một mình em về chốn cũ
Lá vô tình bay và sóng vô tình vỗ
Em đong thầm hoài niệm giữa lòng tay
Tự khi nào vương lại vạt cỏ may.
KÝ ỨC TRƯỜNG XƯA
Rồi cuộc đời sẽ chắp thêm đôi cánh
Đưa ước mơ con bay khắp nẻo gần xa
Cánh cổng trường vẫn thân thương rộng mở
Đón những đứa con phiêu bạt ghé thăm nhà.
Mái trường dạy con biết yêu Tổ Quốc
Ngay từ con chữ học đầu tiên
Dạy con biết yêu thương, hờn giận
Biết trọng ân tình, phân biệt trắng đen
Nâng đỡ con bay, từng cánh chim bé bỏng
Hướng phía mặt trời không bị khuất mây che
Dạy cho con biết vươn mình đứng dậy
Bão táp mưa giông vẫn có bạn bè
Dạy cho con biết yêu hạt nắng
Nhớ hạt mưa xuân cho lộc đâm chồi
Đông lạnh đi qua nhớ mùa hè tới
Manh áo cha về ướt đẫm mồ hôi
Bài cô giảng trên thánh đường thơ ấu
Nâng con lên tầm tri thức loài người
Để kí ức mái trường xưa yêu dấu
Mãi nguyên lành như giọt nắng tinh khôi.
NGƯỜI ĐÀN BÀ VIẾT THƯ TÌNH
Khi lửa tắt và muội đen rơi xuống
Đốm than hồng nhen nhúm dưới tàn tro
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Lá trút dần trơ lại những cành khô
Khi mặt biển không còn lăn tăn nữa
Quầng mây đen che khuất áng mây hồng
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Sóng dâng trào ào ạt bọt trắng tung
Con gió nhẹ mơn man làn tóc rối
Sao bỗng dưng xoay hướng đổi chiều
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Hóa hoang tàn, thành quách cũng liêu xiêu
Lửa cành khô thoắt hoá lửa rừng thiêu
Con sóng nhỏ cuộn dâng thành bão tố
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Trút ưu tư, hội tụ tiếng tơ lòng
Ta ngồi viết dưới ngọn đèn hắt bóng
Trốn bóng đêm vây bủa nỗi cô đơn
Để mơ ước một sớm mai thức dậy
Thấy đất trời, cây lá mướt xanh hơn.
CHỐN CŨ MỘT MÌNH
Vẫn là ngõ nhỏ ngày xưa
Người đi vắng
Để giọt mưa não nề
Hoa xoan
Rụng tím chiều quê
Hương cau
Thoang thoảng lối về
Vấn vương
Giọt mưa dầm
Giọt mưa suông
Hương cafê đắng
Như buông vào chiều
Tóc thời gian
Rối bao điều
Gieo tương tư
Gặt liêu xiêu cõi lòng
Hỏi người
Còn nhớ hay không
Hẹn ngày tái ngộ gió đông
Sẽ về
Xuân thì
Ai dễ đam mê
Thước thời gian
Bụi lời thề cỏ may
Ai gom mà nước sông đầy
Ai nhen mà lửa hao gầy đêm giông
Bây giờ trời trở gió đông
Nàng Bân đan áo cho chồng tháng 3
Chốn xưa
Nay chỉ mình ta
Mối tình chay
Để sương sa gió đùa
Nung thành vôi những đợi chờ
Chiều xưa còn vọng lời thơ ngậm ngùi
Khúc quanh trong đoạn đường đời
Người xưa
Chốn cũ
Một thời... hư vô.
BÀ GIÁO
Mỗi năm một mùa khai giảng
Lại thêm một lần bâng khuâng
Bà giáo già xưa… chớp mắt
My hoen ầng ậng mấy tầng
Lần hồi giở trang sách cũ
Giữ làm kỷ niệm bao năm
Một sông, một đò, một bến
Se tơ rút hết ruột tằm
Hạnh phúc chắt chiu ký ức
Đêm mơ ngỡ trống trường xưa
Lại nghe bồi hồi trong ngực
Nhớ tiếng nói cười trẻ thơ
Góp nhặt thư trò gửi đến
Từng lời chúc tụng thân thương
Bao nhiêu năm xa trường lớp
Vần theo con vạn nẻo đường
Mưa ướt rồi trang giáo án
Văn chương gửi lại cho đời
Một thời đứng trên bục giảng
Tặng chữ cho đời hong phơi.
TRĂNG MẶN
Núi nói lời của gió
Gió nói lời của cây
Em lặng thầm tháng 6
Trống vắng đôi vòng tay
Chợ tình chưa kịp đến
Khói vương đầy mắt nâu
Suối xanh màu rêu đá
Em gọi hoài không đâu
Se sợi mưa thành chỉ
Vá vạt nắng mong chờ
Ngàn muôn sau vẫn thế
Gọi anh thành câu thơ
Giấu lời thương trong gió
Vụng về đôi bàn tay
Uống giọt trăng mặn đắng
Cho lòng mình đừng say.
MỘT NÉN TÂM NHANG
Mẹ đã chờ em đến phút cuối cùng
Trước khi đi xa mẹ vẫn nhớ về núm nhau của mẹ
Dẫu em có đi đầu nguồn cuối bể
Em vẫn như là khi mẹ sinh ra
Cuộc đời em đâu phải những bài ca
Dẫu bây giờ bọn trẻ đều hát thế
Tuổi trẻ em dưới tán rừng săng lẻ
Trong tiếng bom rơi đạn xé của quân thù
Hành trang theo em là chiếc ba lô
Cây súng trên vai khắp rộng dài đất nước
Đỉnh Trường Sơn đá tai mèo nhọn hoắt
Đông nắng, tây mưa lạc nẻo chiến trường
Xếp bút nghiên cùng bè bạn lên đường
Trái tim trai chưa một lần hẹn ước
Mẹ tiễn con đi giấu đôi dòng nước mắt
Cho con đi chân cứng đá mềm
Bốn mươi năm sau đất nước hòa bình
Quê hương đón em về. Vẫn chàng trai hai mươi tuổi
Đất mẹ ôm em vào lòng vỗ về giấc ngủ
Mẹ chẳng thể nào ru được em ơi
Câu hát cho em không cất nổi thành lời
Thắp nén tâm nhang gửi em lời nhắn nhủ
Tổ quốc, quê hương, gia đình bên em đó
Hãy bình yên bên mẹ nhé, Dũng ơi
Tháng bẩy mưa rơi như xé nát tim người.
(Kính viếng hương hồn Liệt sĩ Lê Sỹ Dũng)
DÁNG MẸ CHIỀU QUÊ
Nơi miền quê ấy chiều đông
Gió se se lạnh bến sông một mình
Gánh đời đi giữa nổi nênh
Mẹ tôi tần tảo thác ghềnh nuôi con
Tháng năm xô lệch mỏi mòn
Mẹ đem se cả vuông tròn trong tay
Gió luồn kim sợi cỏ may
Nụ cười vương nét hao gầy lặng im
Bàn chân dậm ruộng chân chim
Chiều nghiêng bóng mẹ in lên mây trời
Bàn tay dệt sợi mưa rơi
Cắt thành manh áo rạng ngời sắc thu
Vai gầy gánh cả bốn mùa
Vun sương, xới nắng nhặt thưa năm trường
Năm canh ru những niềm thương
Gió heo may vẫn khiêm nhường áo nâu
Hôm nay sương trắng mái đầu
Rưng rưng nhớ những cơ cầu mẹ xưa
Cuộc đời đã hết giông mưa
Nắng vàng đã nuộm hương đưa dặt dìu
Nhớ quê bóng mẹ ban chiều
Hoàng hôn đã nhuộm tím màu yêu thương
Một đời mẹ để cho con
Kết thành giọt lệ vo tròn chiều quê.
HÃY VỀ ĐẤT TỔ CÙNG EM
Tháng giêng đã về, trời đất đã vào xuân
Anh hãy cùng em về quê cha anh nhé
Đây Lập Thạch quê em một vùng đất cổ
Thức dậy vươn mình như Phù Đổng năm xưa
Anh hãy cùng em về bên dòng sông Lô
Đêm trăng sương, ánh gươm mài loang loáng
Tả tướng uy nghi trên tượng đài chiến thắng
Giặc Nguyên đến giờ hồn vía vẫn thất kinh
Anh hãy quì trên đất tổ oai linh
Nét chữ rồng bay trên bia đề còn đó
Lưỡng quốc trạng nguyên lừng danh một thuở
Mái đình cong vọng nguyệt gửi bóng hình
Con nghé, con nghê như cũng được thổi hồn
Nét tinh hoa hiện trong từng nét khắc
Mùa lễ hội nghe rền vang trống trận
Hoa táo rơi đầy hồ bán nguyệt lao xao
Lập Thạch quê xưa, vùng đá ong nghèo
Mà con gái vẫn trắng da, dài tóc
Hào khí Đông A hun đúc hồn trai tráng
Vì nước, vì dân, hy sinh cả máu hồng
Những mái đình cổ kính rêu phong
Nay bừng sáng cùng quê hương đổi mới
Hội phết, hội cờ rộng vòng tay kết nối
Mở đường đi vươn tới mọi xóm làng
Anh hãy cùng em về Lập Thạch nghe anh
Để nghe tiếng lúa đồng xa reo hát
Khi xuân về trên đồng quê bát ngát
Để thương yêu thêm mảnh đất quê nhà
Và tự hào về đất tổ quê cha.
HÃY CÙNG EM VỀ CHỢ PHIÊN
Tiếng khèn loang trên vách đá
Hẹn nhau ta về chợ phiên
Cải nhà ai vàng lưng núi
Cán ô xòe tròn trao duyên
Hẹn nhau về chợ anh nhé
Em như hoa mọc cánh rừng
Chỉ gặp anh hoa mới nở
Ấy là cái lý người Mông
Phiên chợ hôm nay rực rỡ
Áo xanh tím đỏ lung linh
Trai bản mời nhau thắng cố
Xôi ngũ sắc thêm ấm tình
Say bát rượu ngô nồng nàn
Ánh mắt nụ cười rạng rỡ
Say rượu, say tình đôi lứa
Cao nguyên đá cũng nghiêng say
Nhà anh bên kia dốc dài
Nhà em sau lèn đá núi
Tiếng đàn môi bên bờ suối
Bắc cầu ta về chợ phiên
Ta trao nhau câu hát đợi
Đá mềm ánh mắt trao duyên
Gió đưa hương rừng ngan ngát
Sao khi say anh thật hiền
Tiếng vó ngựa khua lốp cốp
Cỏ hoa lãng đãng sương giăng
Cây rững bỗng thành đồng lõa
Váy xòe che kín vầng trăng.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .