Top 13 Bài văn biểu cảm về một con vật nuôi - con chó (lớp 7) hay nhất
Chắc hẳn mỗi người trong chúng ta đều dành tình yêu cho những loài vật xung quanh dù ít hay nhiều. Ta yêu chúng không chỉ bởi hình dáng, cử chỉ đáng yêu mà còn...xem thêm ...
Bài văn biểu cám về con chó số 1
“Gâu, gâu, gâu” đó là âm thanh quen thuộc chào đón em mỗi khi em tan học về đến nhà. Âm thanh này là của chú chó Đốm nhà em. Đối với nhưng ai chưa tiếp xúc nhiều với Đốn sẽ cảm thấy chú rất dữ rợn và khó gần, nhưng đối với em, chú Đốm là người bạn thân thiết, không thể thiếu của em.
Chú chó mới được bố mẹ em đưa về nhà cách đây mới 3 tháng. Ngày mới về gia đình mới, Đốm còn rất nhỏ, vẻ mặt sợ hãi chỉ nép trong vách tường, không dám lại gần em và bố mẹ. Mỗi lần em cho chú đồ ăn, chú chỉ lại gần, mũi hít hít vài nhịp rồi bỏ đi. Em cứ nghĩa rằng, Đốm sẽ là một chú chó hiền lành đôi chút nhút nhát. Nhưng cảm nhận ban đầu của em về Đốm là hoàn sai bét. Đó chỉ là biểu hiện của sự ngại ngùng với cái mới, chú đang dò dẫm, quan sát môi trường mới. Để rồi, chỉ sau một tuần về nhà, cảm nhận được tình cảm yêu thương của gia đình em và sự an toàn của môi trường mới, chú thay đổi thái độ hẳn. Chú ăn được nhiều hơn, cũng không còn nép vào vách tường nữa mà đã mạnh dạn đi theo em khắp đường làng ngõ xóm. Khi có người lạ đến chơi nhà, chú không ngại ngần lao ngay tới, sủa inh ỏi làm nhiều người giật mình và run sợ. Nhất là mấy em nhỏ, sợ Đốm lắm, cứ nhìn thấy Đốm là khóc thét. Đốm thấy vậy chẳng áy náy gì mà còn tỏ vẻ thích thú chạy lại chỗ em ngoe nguẩy chiếc đuôi, trông chú như đứa trẻ và được cho quà vậy. Em phải hắng giọng mãi chú ta mới thôi không sủa nữa, mặt buồn tênh.
Ngày mới đưa về, chú nặng chỉ khoảng một kg, bộ lông màu đen, nhưng giờ đây Đốm đã là một chú chó trưởng thành, nặng chừng mười hai kg, em không thể bế Đốm vào lòng như trước đây được nữa. Sự lớn nhanh của Đốm khiến em cảm nhận thấy sự kì diệu của thiên nhiên, thầm cảm ơn thiên nhiên đã ban tặng cho con người những loài vật đáng yêu và hữu ích này. Cũng vì càng lớn, những chiếc đốm trên lưng chú càng nhiều và rõ rệt nên cả nhà đặt cho chú cái tên đầy yêu thương – Đốm. Đốm có cái đầu nhỏ nhắn, ở phần trên thì to, nhỏ phần ở cuối trông giống như một cái yên xe đạp. Hai tai dài, xinh xắn lúc nào cũng vểnh lên như đang nghe ngóng một điều gì. Đặc biệt, Đốm có đôi mắt tròn đen, lúc nào cũng ươn ướt nhưng lại tinh anh cực kì, nhất là vào ban đêm. Dưới bóng đêm của thiên nhiên, đôi mắt ấy có màu xanh ngời như viên bi ve giúp Đốm có thể nhìn rõ mọi vật. Cùng với đôi tai rất thính, giúp Đốm nhận ra âm thanh hay cử động nhẹ từ bên ngoài căn nhà. Khi thấy cần thiết Đốm sẽ sủa thật to để thông báo mọi người trong nhà biết có điều lạ bên ngoài, đồng thời cũng là lời đe dọa của Đốm đối với những đối tượng đang rập rình ngoài kia.
Đối với em, Đốm như người lính canh gác ngày đêm, hi sinh giấc ngủ của mình canh giác để bảo vệ giấc ngủ bình yên cho mọi thành viên. Em cảm ơn Đốm nhiều lắm. Không chỉ là người linh canh giác dũng cảm, Đốm còn là người bạn thân thiết nhất của em. Giờ đây mỗi nẻo đường em đi đều có dấu chân của Đốm đi cùng. Mỗi khi em đi học về, mới đến đầu ngõ Đốm đã nhận ra và vui mừng nhảy chồm hai chân trước lên bắt tay em như muốn nói “Chào cô chủ đã về”. Từ những hành động nhỏ của Đốm, em hiểu rằng Đốm cũng rất quý em và gia đình em. Mỗi khi được nô đùa cùng Đốm em cảm thấy rất vui, bao mệt mỏi sau buổi học được xua tan.
Đối với em và gia đình nhỏ, Đốm không còn là một loài động vật, mà đã trở thành thành viên trong gia đình, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn bởi sự thông minh và nhanh nhẹn của Đốm. Em mong rằng, Đốm luôn khỏe mạnh và tình cảm giữa Đốm và gia đình em luôn thân thiết, bền đẹp.
Bài văn biểu cám về con chó số 2
Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo… Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!
Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.
Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nnẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà. Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn.
Bài văn biểu cám về con chó số 3
Inu Inu, đó chính là cái tên mà lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã đặt cho người bạn trung thành và đáng yêu của mình. Đó là một chú chó giống Alaska oai vệ và dũng mãnh. Đó là con vật nuôi được tôi yêu thương nhất, lo lắng và chăm sóc nhiều nhất.
Từ ngày Inu được về nhà cùng tôi, Inu đã được 4 tháng tuổi. Tôi nhớ như in cái ngày mừng sinh nhật mình, ba tôi đã cho tôi một món quà vô cùng bất ngờ, đó chính là Inu, khi đó Inu chỉ to bằng cục bông bằng một cái nắm tay. Vậy mà bây giờ chàng ta đã to và cao hơn rất nhiều. Chàng ta có 1 bộ lông to dài và dày, màu xám tro đậm dần về sống lưng và trắng như tuyết ở vùng bụng. Dáng đứng vô cùng oai vệ, đôi mắt màu xám nhạt có đường viền đen bao quanh, cộng với đôi tai dài, thẳng đứng và chiếc mõm kiêu ngạo, tất cả tạo cho Inu một ngoài hình rất là hoang dã, chẳng khác gì một con sói quyền lực. Inu là một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi là một người có bản tính nhút nhát và hướng nội, nên rất ít bạn bè. Từ ngày có Inu, cuộc đời tôi như bước sang một trang mới, một cuộc sống mới, mà trong đó, luôn có bóng dáng của Inu, từ ăn, ngủ, chơi hay bất kể làm gì luôn có Inu bên cạnh. Anh chàng đã giúp cho tôi trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều.
Từ ngày có Inu bên cạnh chúng tôi đã có thể cùng nhau đi chạy bộ, hoặc đi bộ trong công viên vào buổi chiều hay vào những ngày tôi được nghỉ học. Mỗi khi đi học về, chỉ cần nghe tiếng xe của ba ngoài cổng là Inu đã rất thông minh chạy ngay ra ngoài, vẫy chiếc đuôi như cái chổi lớn để mừng tôi về nhà. Inu không chỉ thông minh mà còn rất là thảo ăn nữa. Mỗi khi cu cậu có được một cục xương to là i như rằng, một lát chiếc xương ấy sẽ nằm ngay trong phòng của tôi. Ban đầu mọi người cứ ngỡ rằng Inu đem đi giấu để ăn dần, hôm ấy mẹ cho Inu một cục xương rất to nhưng không thấy Inu ăn mà chỉ gặm đem đi đâu mất. Rồi lại lủi đến vòi mẹ xin thêm một chiếc nữa. Mẹ đã la Inu vì nghĩ rằng cu cậu đem vùi vào quần áo làm bẩn hết quần áo sạch, đến khi tôi đi học về mới thấy Inu chạy nhanh vào đống chăn nệm của tôi, lôi ra một khúc xương to đùng, đem đến và thả xuống bên tôi, dùng mũi đẩy nó về phía của tôi, hết nhìn tôi đến nhìn khúc xương ấy. Cả nhà mới hiểu, thì ra bấy lâu nay chàng ta hay giấu xương vào quần áo là để chừa cho tôi nhưng vì nhiều lần tôi không kịp về mẹ đã tìm thấy trước rồi. Tôi ôm Inu vào lòng, xúc động trước tấm lòng của Inu.
Bây giờ đối với tất cả mọi người trong gia đình, Inu không còn là một con vật nuôi nữa mà Inu đã trở thành một thành viên thật sự. Dù có đi đâu hoặc làm gì, gia đình luôn dành một vị trí đặc biệt cho Inu. Và tôi vẫn thường hay bị các chú các dì trêu rằng, tôi sẽ bị cho “ra rìa” vì đã có Inu, nhưng tôi luôn vui vẻ và rất hào hứng, bằng cách ngày nào tôi cũng tắm cho chú bé, chảy và lau khô bộ lông mượt như tơ ấy, cho Inu ăn khi đến giờ, cùng Inu nằm lười hay đi dạo mát…vv và cả cái tên của Inu, cũng là do chính tôi đặt đấy thôi. Vậy thì làm sao có chuyện ra rìa được. Có rất nhiều tình bạn đẹp ở trên thế giời này xuất hiện dù không cùng giống loài, bất đồng ngôn ngữ..vv, nhưng tình bạn là tình bạn, tình bạn sẽ không thể dùng bất cứ những chỉ tiêu nào để xác định. Tình bạn đẹp của tôi và Inu cũng như thế, đó là một trong những tình bạn đẹp nhất cuộc đời mình. Dù Inu chỉ là một vật nuôi mà thôi.
Bài văn biểu cám về con chó số 4
Lúc mới về nhà, Bin Bin nhút nhát vô cùng, ai cho gì ăn nấy chỉ quanh quẩn nơi góc bếp chứ chẳng dám chạy nhảy hay đi đâu. Sau một thời gian quen dần với mọi người trong gia đình thì Bin Bin bắt đầu dạn dĩ hơn. Bin Bin có một ngôi nhà dễ thương, trong căn nhà đó còn có mảnh đệm dày dặn, rất ấm. Lúc mới về nhà, Bin Bin ốm suốt, điều đó khiến em cảm thấy thương và lo lắng cho Bin Bin rất nhiều. Để có thể đi đến quãng đường ngày hôm nay, trở thành một Bin Bin năng động, hoạt náo thì Bin Bin đã trải qua rất nhiều thử thách và Bin Bin cũng đã nỗ lực rất nhiều. Điều đó càng làm em thêm yêu quý Bin Bin hơn
Bin Bin có một bộ lông vàng óng, hơi xù, Bin Bin giờ nặng tầm khoảng 5 kg, đối với người trong nhà, Bin rất hiền lành nhưng đối với khách lạ thì rất dữ tợn. Hàm răng chú trắng bóng, sắc lẻm, cái lưỡi hồng hồng suốt ngày thè ra thở. Đôi tai thính cứ có tiếng động lạ là lại vểnh lên. Chiếc đuôi cong cong ngoáy tít lên mỗi khi em xoa đầu hoặc chơi đùa với nó. Chóp mũi của cu cậu không hiểu sao lúc nào cũng ướt ướt.
Bin Bin rất thông minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Bin Bin biết đi vệ sinh đúng chỗ, ăn uống rất sạch sẽ và đặc biệt rất chăm chỉ trong công việc giữ nhà của mình. Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, bố mẹ em bận việc và thường xuyên phải đi công tác, Bin Bin đã trở thành một người bạn luôn luôn bên cạnh, an ủi em bớt đi nỗi cô đơn. Em và Bin Bin rất thân thiết, chúng em đi đâu cũng có nhau. Buổi sáng em hay đi tập thể dục và Bin Bin thường hay chạy theo em, Bin Bin cũng rất nhạy bén khi luôn luôn giữ khoảng cách gần với em, quyết không bao giờ để những trò chơi bên ngoài tác động mà bỏ đi mất.
Bin Bin còn là một người bạn rất đáng tin cậy của các con vật khác. Nhà em ngoài Bin Bin còn nuôi thêm một em mèo, nhà hàng xóm cũng có nuôi cún con và mèo con, Bim Bin cũng hay tìm đến các bạn để chơi cùng, Bin Bin và các bạn luôn thân thiết, chơi với nhau rất hòa thuận. Những người bạn cũng rất thích cơi với Bin Bin. Giống như các chú chó khác, Bin Bin rất nhạy bén trong việc trông nhà. Đêm đến, khi cả gia đình em đã chìm trong giấc ngủ say thì Bin Bin lại âm thầm thức và canh giữ cho ngôi nhà của em. Tai Bin Bin rất thính, chỉ một tiếng động nhỏ thôi là cu cậu đã vểnh lên để nghe ngóng.
Em đã không ngờ được rằng, một chú chó con như Bin Bin lại có thể đem đến sức mạnh tinh thần cho con người nhiều như thế. Cuộc sống của một cậu bé thành thị là em với câu chuyện bố mẹ bận bịu, cả gia đình rất ít khi có dịp họp mặt đông đủ, cậu bé luôn cảm thấy cô đơn và rồi một chú cún con xuất hiện, trở thành một người bạn thân thiết, luôn ở bên cậu bé những lúc cậu bé buồn, chú cún đã trở thành nguồn sức mạnh to lớn cho cậu bé. Chỉ cần như vậy thôi, em cảm thấy hạnh phúc và thêm yêu thương Bin Bin rất nhiều.
Cả nhà em ai cũng yêu quý Bin Bin, chú chó không chỉ là người bạn thân thiết của riêng em mà còn của cả gia đình em. Đã từ lâu Bin Bin như là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
Bài văn biểu cám về con chó số 5
Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô – cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị – cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mồi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà. Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuối tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.
Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện. Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, kông phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.
Bài văn biểu cám về con chó số 6
Tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đối với tôi gắn bó với chú chó với tên thật mật là Ky, chú có thông minh dễ thương mà tôi rất yêu quý.
Ky thuộc giống béc-giê khi mới mua về đã khá to lớn, nhưng lại nhút nhát, dần dần ở nhà tôi chứ đã quen dần. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao lớn. Hai tai dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi tìm một cái gì đó.
Ky rất giỏi trông nhà, khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh gác, nhờ có nó mà gia đình tôi ai cũng an tâm. Câu chuyện mà tôi nhớ mãi đó là sự dũng cảm của Ky, một đêm mùa đông, như mọi hôm, nó vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ say chợt nghe tiếng chó sủa phát ra liên hồi và dữ dội, tiếng chú giằng dây thật mạnh. Bố vội vàng bật dậy cầm gậy đi ra ngoài. Thoáng ở cuối vườn, một bóng đen đang di chuyển. Bố hô hoán hàng xóm vừa đuổi theo tên trộm. Ky cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị đứt, bố đuổi theo tên trộm, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn rút mạnh con dao ra rồi đe dọa, ngay lúc đó Ky lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi cắn nhiều phát vào người, tên trộm sợ hãi phải lập tức bỏ chạy nhưng hàng xóm kéo đến tóm gọn hắn và giao cho công an. Sau cái hôm ấy, Ky ai cũng biết đến, cả khu phố đều đến nhà xem chú thế nào, cả nhà và Ky được tuyên dương, ai cũng hãnh diện vì có một thành viên như vậy trong nhà.
Ky rất thông minh lại trung thành, cả nhà em ai cũng yêu quý và xem nó như một thành viên thân thiết của gia đình. Một chú chó mà ai cũng phải tự hào.
Bài văn biểu cám về con chó số 7
Chắc hẳn ai cũng có một người bạn vô cùng thân thiết để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Tôi cũng vậy, người bạn ấy không chỉ đặc biệt mà còn mang một cái tên vô cùng dễ thương: Tép.
Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc Tép là ai đúng không? Tép là một chú cún vô cùng dễ thương, là món quà sinh nhật mà bà ngoại tặng cho tôi vào dịp sinh nhật. Tép kém tôi tám tuổi, bộ lông nó gần như đen tuyền điểm thêm một vài đốm trắng ở lưng giống như những ngôi sao nhỏ trong đêm trời mùa hạ. Hai mắt Tép sáng long lanh và tròn như những viên pha lê nhỏ. Chiếc mũi đen bóng lúc nào cũng ươn ướt nước như người bị cảm cúm. Lưỡi chú thường vắt sang một bên màu đỏ hồng, để lộ mấy răng nanh nhỏ, nhọn, trắng tinh ở hai bên khóe miệng. Hai tai Tép như hai hình tam giác nhỏ lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng âm thanh xung quanh.
Tép còn là một chú cún vô cùng tinh nhanh và không kém phần nghịch ngợm. Tép thích nhất là trò ném bóng. Mỗi khi tôi ném quả bóng ra xa, Tép đều rất nhanh đã mang nó về đứng trước mặt tôi với đôi mắt long lanh và chiếc đuôi vẫy vẫy. Mỗi lần như vậy tôi lại bật cười và xoa đầu Tép. Nghịch ngợm vậy đấy nhưng nhiều khi Tép lại như đứa trẻ nhỏ thích được cưng chiều. Tép thích cảm giác được vuốt ve, thích cảm giác được cọ chiếc mũi ướt vào bàn tay tôi.
Tôi thích cảm giác mỗi khi đi học về Tép lại chạy ra đón tôi và vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ và hai hàm răng thì như đang cười. Bên Tôm không chỉ đơn giản là cảm giác vui vẻ, thoải mái mà còn là cảm giác yên bình, là cảm giác được an ủi. Sau mỗi ngày học tập mệt mỏi, được trở về ôm Tép trong vòng tay là cảm giác yên bình nhất. Nó không chạy đi cũng không quậy phá như mọi khi. Có lẽ Tép như đang muốn an ủi và san sẻ bớt sự mệt mỏi của tôi.
Mỗi ngày trôi qua đi, tình cảm của chúng tôi lại càng thêm gắn bó. Niềm vui, nỗi buồn, mỗi người chúng ta đều có thể chia sẻ cho bố mẹ, bạn bè, hay một người thân nào đó. Còn tôi, tôi chỉ cần ngồi tâm sự với Tép là bao nỗi uất ức, buồn bực đều tan biến hết.
Bài văn biểu cám về con chó số 8
Trong các loài gia súc thì chó được coi là loài động vật phổ biến và được yêu thích nhất. Ở miền quê, hầu như gia đình nào cũng nuôi ít nhất một con chó bởi sự trung thành và hữu ích của nó.
Chó là loài động vật khá thông minh và gần gũi với con người. Tôi không biết ở thành phố, người ta nuôi chó cảnh vì nó đáng yêu, xinh đẹp hay thế nào nhưng đối với nông thôn, việc nuôi một con chó đơn giản cũng chỉ vì nó dễ nuôi và có khả năng trông nhà. Chó vốn dĩ có cái mũi và đôi tai rất thính. Bởi thế mà những chú chó nghiệp vụ đã giúp công an tìm được tội phạm một cách nhanh chóng. Đôi mắt chúng sang và tinh anh. Dù trời tối, chú vẫn nhìn rõ được mọi vật và trông nhà rất cẩn thận. Thế nên không một tên trộm nào có thể qua mắt chúng được. Chỉ cần một tiếng động nhỏ, chúng cũng phát hiện ra và dùng đôi mắt sáng quắc liếc nhìn tứ phía để tìm ra kẻ xấu. Chó đặc biệt trung thành và bảo vệ chủ rất cẩn thận. Nó miệt mài thức đêm để canh cho con người có được một giấc ngủ yên bình.
Nhà tôi có nuôi một chú chó từ ba năm trước. Tôi gọi nó với cái tên dễ thương là Mun. Mun có bộ lông vàng óng, thân hình khá cao và to vì nó được lai từ cho ta và chó béc. Hai cái tai chú nhọn hoắt, vểnh lên như tai thỏ trông đáng yêu lắm. Mun khá là khôn, mỗi lần tôi đi học về, chỉ cần nghe tiếng từ đầu cổng nó đã rối rít chạy ra mừng. Cái đuôi nghoe nguẩy, vẫy tíu tít, rồi thỉnh thoảng lại nhảy rú lên ôm chầm chân tôi. Chỉ khi tôi lấy tay xoa đầu nó mới chịu thôi và chạy theo tôi vào nhà. Tôi còn nhớ, có lần không biết chú làm gì mà bị bố tôi mắng. Mun lủi thủi đi ra một góc sân nằm và kêu vào ăn cơm chú cũng không ăn. Tôi còn thấy vành lông quanh mắt chú ươn ướt. Có lẽ, Mun đã khóc vì bị mắng. Tôi đến cạnh chú, vừa vuốt ve vừa nựng nọt chú mới chịu ăn rồi chơi đùa. Lúc đó tôi thấy Mun không khác gì một đứa trẻ, nũng nịu để được dỗ dành.
Chó không chỉ giúp coi nhà mà nó còn là người bạn thân thiết của mỗi gia đình, đặc biệt là những đứa trẻ như tôi. Tôi coi Mun như một người bạn. Có những chuyện buồn hay vui tôi đều tâm sự với nó mặc dù tôi biết nó chẳng hiểu tôi đang nói cái gì. Những lần bị bố mắng, tôi không biết làm gì cả, liền chạy ra gốc cây khế trong vườn ngồi khóc. Mun chạy theo, híc híc mũi vào tay tôi. Tôi vừa vuốt ve bộ lông óng mượt của nó, vừa nói chuyện như hai người bạn. Tuy nó không hiểu nhưng được nói ra những nỗi niềm trong lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Có lúc, tôi cảm thấy biết ơn vì có Mun bên cạnh, cùng vui đùa, cùng nghe tôi trò chuyện và giãi bày. Thỉnh thoảng, tôi lại tắm cho Mun, nó có vẻ thích lắm. Cho sữa tắm lên bộ lông, tôi gãi nhẹ nhàng, nó ngửa mặt nhìn tôi tỏ vẻ khoái chí. Thỉnh thoảng lại quay sang liếm láp tay tôi bằng cái lưỡi nhỏ nhắn, hồng hào.
Mun có khá nhiều bạn. Hàng xóm tôi nhà nào cũng nuôi chó. Mỗi buổi chiều, các nhà lại mở cổng cho chúng ra đường đi chơi. Nhìn lũ chó chạy nhảy, nô đùa chẳng khác gì đám con nít. Đang vui vẻ cùng nhau, lại có vài con không hiểu vì chuyện gì mà quay sang cắn nhau kêu vang cả trời. Hết gầm gừ, chúng lại lè lưỡi nô đùa tiếp. Những chú chó làm cho bầu không khí làng quê thêm phần náo nhiệt, vui nhộn. Chúng cùng lũ trẻ con trong xóm chơi đùa với nhau như một đám bạn thân thiết.
Chó là loài động vật thân thiết nhất với mọi nhà. Dù ở nông thôn hay thành thị, chó cũng nhận được sự yêu quý của mọi thành viên trong gia đình, đặc biệt là những đứa trẻ. Và tôi yêu Mun như yêu một người bạn thân thiết của mình. Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt để nó lớn nhanh, khỏe mạnh và bên cạnh tôi mãi.
Bài văn biểu cám về con chó số 9
Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.
Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to, bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.
Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rồi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên.
Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. Chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.
Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.
Bài văn biểu cám về con chó số 10
Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó ”Lúc”, một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
”Lúc” là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là ”Lucky”. Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: ”Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang”. Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ….trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg (Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó ”hữu nghị” và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ, Lúc đang nằm lim dim thì nghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng…Thế rồi một anh ”Tí” rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh ”Tí” chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được 7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị ”bắt cóc” …eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy.
Trời bắt đầu ửng hửng sáng, những tia nắng từ trên cao rọi xuống, lan dần trên từng ngọn cỏ, chiếc lá. Soi sáng vạn vật làm tất cả đều tỉnh giấc. Tôi vương vai đón chào một ngày mới. Hôm nay là chủ nhật, một ngày đẹp trời, trên nền trời xanh bao la những cánh chim uốn lượn thật khéo, ánh nắng nhảy nhót từ trên mái nhà, từng kẽ lá. Tôi ngồi thưởng thức bầu không khí tuyệt diệu mà lòng buồn vời vợi nhớ đến “Bun”.
Bài văn biểu cám về con chó số 11
Tôi là một người rất yêu động vật, trong đó có chó. Ngày trước, nhà tôi có nuôi một con chó, và nó làm cho tôi nhớ mãi không quên.
Con chó ấy tên là Bin, cái tên được bố tôi đặt. Nó được bố mua từ một người quen lúc còn bé. Nó có lông màu vàng rất đẹp. Bố bảo bin rất khôn, vì chân có huyền đề và lưỡi có đốm. Tôi không hiểu lắm về những thứ ấy, nhưng tôi biết, Bin rất khôn. Lúc nào Bin và tôi cũng quấn quýt lấy nhau. Vì tôi rất yêu nó, và xem nó như người bạn của mình vậy. Hàng ngày, tôi đi học Bin luôn sủa để chào và lúc tôi đi học về Bin lại ra tận ngõ để đón. Những lúc như vậy, đuôi Bin lại ngoáy tít cả lên, trông rất đáng yêu. Cuộc sống của gia đình tôi rất bình thường, nhưng không vì vậy mà không chăm sóc tốt cho Bin. Bố tôi thường mua thức ăn ngon cho Bin ăn, cho nên Bin lớn nhanh lắm.
Cu cậu có vẻ thích ăn xương và hay mang giấu xương đi để lúc nào mang ra ăn tiếp. Bin rất có ích với gia đình tôi, vì buổi tối, thời gian này là nhiệm vụ của Bin. Bin có nhiệm vụ trông nhà cho gia đình tôi. Nhờ có Bin mà gia đình tôi luôn có những giấc ngủ ngon, không hề sợ bị trộm. Bin như là một thành viên của gia đình tôi vậy. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm mà gia đình tôi dành cho Bin là rất nhiều. Những lúc đi xa, chỉ mong về nhanh để được vuốt ve Bin mà thôi. Và Bin cũng vậy, khi gặp chủ đi xa về. Bin mừng lắm, vẫy đuôi liên tục, còn nhảy cả lên người liếm láp chúng tôi.
Chó là loại động vật sống tình cảm như vậy. Nhưng tôi thấy thật đau lòng, khi nhiều người bị trộm mất chó. Và những chú chó bị trộm ấy bị mang đi lò mổ để làm thịt, rồi bán cho nhà hàng. Nhìn những chú chó bị nhốt trong lồng sắt, thật là tội nghiệp. Một loại động vật đáng yêu như vậy, nhưng lại cho nhiều người nỡ đối xử tệ bạc với chúng. Những chú cho kêu khóc cầu cứu, nhưng tất cả chỉ là tuyệt vọng. Rất nhiều vụ trộm chó xảy ra ở các nơi quanh khu tôi sống. Nhưng Bin nhà tôi rất khôn, chẳng bao giờ ăn đồ của người lạ. Hay có người lạ vào nhà là sủa ngay. Tối đến thì chỉ nằm ở trong sân để trông nhà. Nhờ vậy, Bin không bao giờ bị ăn phải thức ăn có độc, hay bị bắt. Cuộc sống của gia đình tôi khi có Bin rất tuyệt.
Nhưng rồi, qua năm tháng, Bin dần già yếu và chết. Tôi rất buồn, vì mất đi Bin. Bao nhiêu năm trời, Bin như người thân trong gia đình vậy. Bin chết làm cho tôi vô cùng xót thương. Những ngày tháng đẹp đã qua đi mất, chỉ còn lại những bức ảnh kỉ niệm của Bin. Dù Bin đã chết đi, nhưng đối với gia đình tôi. Bin luôn sống trong tim mỗi người. Cuộc sống có nhiều đổi thay, gia đình tôi cũng mua thêm một chú cún khác. Nhưng chúng tôi vẫn nhớ về chú chó trung thành của gia đình. Chó là động vật để yêu thương. Chứ không phải để lấy thịt. Tôi mong rằng, con người sẽ bỏ thói quen ăn thịt chó đi. Để những chú chó được sống một cuộc sống vui vẻ, bên con người. Và các chú chó sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình để đem lại giấc ngủ bình yên cho con người.
Đối với tôi, chó là một người bạn. Người mà lúc nào cũng chào đón tôi, bất cứ mọi lúc. Dù rằng tôi đang không vui, hay buồn. Thì chó cũng chẳng đối xử lạnh nhạt với tôi, nó luôn vẫy đuôi để mừng tôi, quấn quýt tôi vậy. Hãy yêu thương chó, để nhận lại tình yêu thương từ chúng.
Bài văn biểu cám về con chó số 12
Nhà tôi có nuôi một con chó nó chính là người bạn thân thiết của tôi. Chú chú Bê Tô được ba mang về nhà tặng cho tôi khi tôi học lớp 3. Tôi và Bê Tô trở thành bạn thân với nhau từ đó, chúng tôi chơi với nhau mỗi ngày. Tôi ăn gì thì cho Bê Tô ăn tới đó cho tới nay cũng đã 5 năm kể từ ngày ba mang Bê Tô về nhà cho tôi chăm sóc.
Năm năm bên nhau chúng tôi trở thành những người bạn tri kỷ thân thiết vô cùng. Ngày mới về nhà Bê Tô chỉ là chú chó mới sinh được hai tháng vẫn còn bé xíu nằm trong đôi bàn tay của tôi, thì nay nó đã trở thành chó trưởng thành nặng khoảng 20kg, thân hình vô cùng oai vệ lực lưỡng của một chú chó trưởng thành. Tình cảm mà tôi dành cho Bê Tô không chỉ là tình cảm của một người chủ dành cho vật nuôi thú cưng của mình mà là tình cảm của người bạn thân thiết, chia sẻ gắn bó với nhau theo thời gian.
Cho tới giờ em vẫn không thể nào quên được ngày mà ba tôi mang Bê Tô về nhà, trong một bữa tiệc sinh nhật của tôi, mọi người đều tặng cho tôi những món quà vô cùng ý nghĩa. Nhiều món quà em thích vô cùng nhưng khi ba bước tới và trao cho em một chú chó nhỏ bảo đó là quà mà ba tặng cho em, thì em thật sự vỡ òa hạnh phúc. Ba tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà, nên ba nói chú cho Bê Tô sẽ thay ba bên cạnh tô. Ba tôi tin rằng Bê Tô có thể thay ba chăm sóc tôi chia sẻ mọi vui buồn với tôi. Và đúng như lời ba đã nói sau năm năm bên nhau Bê Tô thật sự là người bạn lớn của cuộc đời tôi, cùng tôi chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
Những khi tôi bị điểm kém hoặc giận dỗi với bạn bè cùng lớp tôi đều về nhà ôm Bê Tô vào lòng và tâm sự với nó. Những lúc như vậy, dường như Bê Tô hiểu được lòng tôi nó nhìn tôi bằng cặp mắt long lanh buồn rồi ngồi bên cạnh tôi buồn thỉu buồn thiu dường như nó đang chia sẻ nỗi buồn với tôi vậy. Những khi tôi có chuyện vui, tôi huýt sáo vang từ ngoài cửa khi đi học về dường như Bê Tô hiểu được niềm vui của tôi nên nó chạy ra đón tôi từ ngoài cổng với cái đuôi quẫy rối rít vui mừng. Nhiều khi nó còn nhảy lên liếm vào má tôi vui mừng phấn khởi. Bê Tô đã cùng tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống như vậy.
Một chú chó nhỏ xíu nằm ngoan ngoãn trong bàn tay của tôi với bộ lông màu vàng mềm mượt vô cùng. Đôi mắt Bê Tô nhìn tôi trong veo tròn vo vô cùng ngây thơ khiến trái tim tôi lay động những cảm xúc rưng rưng khó tả. Nhìn đôi mắt trong veo đó tôi cảm nhận thấy Bê Tô thật sự là một em bé dễ thương. Tôi đặt cho chú cún con của mình cái tên Bê Tô nhằm thể hiện sự mạnh mẽ dũng cảm của nó với cuộc sống sau này. Bê Tô lớn dần bên tôi, chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, cùng chơi bóng, cùng nhau ăn cơm rồi đi tắm chung. Chúng tôi thật sự là một đôi bạn thân thiết không thể rời xa. Tôi nhớ một lần tôi bị bệnh phải nghỉ học nằm bẹp dí trên giường Bê Tô nằm dưới đất nhìn tôi với ánh mắt đau khổ buồn rười rượi.
Nó thường vươn lên liếm vào mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thương cảm. Tuy Bê Tô không nói được nhưng qua đôi mắt của nó tôi hiểu rằng nó rất lo lắng cho tôi và mong tôi chóng khỏe để chúng tôi có thể tiếp tục chạy nhảy nô đùa cùng nhau. Những ngày tôi ốm, Bê Tô cũng không muốn ăn cơm. Mẹ tôi bảo con Bê Tô nó cũng ốm hay sao mà không chịu ăn cơm. Nhưng khi tôi khỏi ốm thì nó cũng vui vẻ và ăn uống trở lại, tình cảm của Bê Tô dành cho tôi khiến cho cả nhà tôi ai cũng vô cùng cảm động. Bê Tô có một bộ lông vô cùng mềm mại chạm vào có cảm giác vô cùng thích thú dễ chịu vô cùng, đôi mắt của Bê Tô tròn trong veo ngây thơ như mắt trẻ con vậy.
Hai chiếc tai của nó lúc nào cũng vểnh ra để nghe ngóng những câu chuyện của mỗi thành viên trong gia đình tôi. Bê Tô của tôi rất đáng yêu và thông minh vô cùng. Cả gia đình tôi ai cũng thương yêu Bê Tô vô cùng, coi Bê Tô là một thành viên không thể thiếu trong gia đình mình, chúng tôi thương yêu chăm sóc nó như con cháu mình vậy. Vì thế mà Bê Tô cũng yêu mến chúng tôi lắm.
Khi cả nhà yên giấc ngủ ngon thì Bê Tô canh giữ nhà cửa cho cả gia đình một cách vô cùng tích cực. Bê Tô là món quà vô giá mà ba đã tặng tôi. Tôi yêu quý nó vô cùng coi nó là bạn thân thiết.
Bài văn biểu cám về con chó số 13
Người bạn tuổi thơ của em không chỉ là những người bạn cùng trang lứa, những người cùng em vui chơi, học tập mà em còn có một người bạn vô cùng đặc biệt nữa, đó chính là chú chó nhỏ mà bố em tặng nhân dịp sinh nhật. Đối với nhiều người chó con chỉ là một loài vật nuôi trong gia đình nhưng đối với em, chú chó nhỏ là một người bạn thân thiết, chú chó nhỏ đã cùng em lớn lên, cùng em tạo ra nhiều kỉ niệm vui vẻ của tuổi thơ.
Chú chó nhỏ của em tên là Micky, lần đầu tiên em gặp Micky là vào dịp sinh nhật tám tuổi của em. Từ đó cho đến nay, Micky vẫn là người bạn trung thành, cùng em chung sống dưới một mái nhà. Tình cảm của em dành cho Micky không chỉ dừng lại ở tình cảm của một người chủ nhân dành cho vật nuôi của mình nữa mà đó đã trở thành tình bạn thân thiết, gắn bó mà nếu như thiếu đi Micky thì cuộc sống của em sẽ trở nên tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Em còn nhớ rất rõ, đó chính là sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời của em.Vào sinh nhật tám tuổi, bố em đã tặng em Micky, khi đó còn là một con chó nhỏ với bộ lông trắng muốt, đó cũng là món quà mà em yêu quý nhất, em vẫn luôn cảm ơn bố vì đã tặng Micky cho em. Năm nào cũng vậy, cứ vào dịp sinh nhật thì gia đình em đều tổ chức sinh nhật mừng tuổi mới cho em, đó là những bữa cơm gia đình đầy đầm ấm, là những bữa tiệc liên hoan nhỏ vào buổi tối để em có thể cùng bạn bè thổi nến, nguyện ước cho tuổi mới.
Như thường lệ, sinh nhật năm tám tuổi của em được mọi người tổ chức vô cùng vui vẻ, ấp áp. Sau bữa cơm với gia đình thì thời điểm em vui mừng nhất cũng đến, đó là khi em cùng bạn bè thổi nến mừng sinh nhật, nhưng điều khiến em buồn nhất trong buổi sinh nhật này đó chính là bố em đi công tác xa nhà, không thể về kịp để cùng em mừng sinh nhật. Bố là người em rất yêu quý nên sự vắng mặt của bố khiến cho em vô cùng buồn bã. Buổi sinh nhật diễn ra vô cùng vui vẻ, em và bạn bè đã cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến, cắt bánh và mở từng gói quà trong tiếng hò reo của các bạn.
Các bạn đã tặng em rất nhiều những món quà xinh xắn như: chiếc bút chì hình thủy thủ mặt trăng, quyển vở đầy màu sắc hay một chiếc gọt bút chì xinh xắn… Em rất cảm động trước những món quà ấy, bởi đó không chỉ là những món quà thông thường mà còn là tình cảm của các bạn dành cho em. Khi buổi sinh nhật gần kết thúc thì sự xuất hiện của một người làm cho em vô cùng bất ngờ, mà trên hết là vui mừng và hạnh phúc. Đó là bố của em, em cứ ngỡ sinh nhật này không được ở bên bố nhưng bố đã dành cho em một sự bất ngờ lớn. Đặc biệt, bố còn tặng em một món quà vô cùng ý nghĩa và xinh xắn, đó là một chú chó nhỏ.
Chú chỏ nhỏ xíu, chiếc đầu của chú chỉ to hơn bàn tay của em một chút xíu, bộ lông trắng muốt vô cùng dễ thương, không hiểu sao lúc ấy em thấy chú chó nhỏ rất giống một chú chuột Micky mà em thường xem trên truyền hình. Vì vậy mà em đã đặt tên cho chú chó nhỏ là Micky. Micky là một chú chó thông minh và vô cùng lanh lợi, chỉ trong một thời gian ngắn thì em và Micky đã trở nên thân thiết mà cùng nhau đùa giỡn chạy nhảy như những người bạn thực sự.
Micky có bộ lông mềm mượt, trắng muốt mà khi chạm vào sẽ có cảm giác vô cùng dễ chịu, đôi mắt của chú tròn và đen lúng liếng như hai viên ngọc trai đen, lúc nào cũng long lanh đọng nước khiến cho Micky trở nên khả ái vô cùng. Hai chiếc tai nhỏ trên đầu bé xinh lúc nào cũng lúc lắc khiến cho đám lông mềm mượt bay qua lại vô cùng xinh xắn. Đôi chân của Micky cũng ngắn ngủn và nhỏ xíu, bộ lông dày và mượt che khuất khiến cho Micky càng trở nên nhỏ bé. Vẻ ngoài dễ thương của chú chó nhỏ khiến cho em và mọi người trong gia đình đều vô cùng yêu quý và thường xuyên nựng nịu chú. Micky vô cùng thông minh, chú có thể nhận biết tất cả các thành viên trong gia đình chỉ trong một thời gian ngắn, để khi có ai về nhà thì chú chó nhỏ lại chạy ra mừng rỡ, dùng bộ lông mềm mượt của mình để cọ cọ vào chân chủ như để làm nũng. Micky cũng rất hiền, và ngoan ngoan, khi em ôm chú vào lòng thì chú chỉ lim dim mắt hưởng thụ những cái vuốt ve nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào lòng em như một thói quen khó bỏ. Tuy nhiên, đối với những người lạ vào nhà, Micky thường kêu để mọi người trong nhà biết đến sự xuất hiện của những vị khách này.
Micky là một chú chó vô cùng dễ thương mà bất cứ ai chỉ cần nhìn một lần đều cảm thấy yêu thương, đối với em thì Micky còn là một người bạn, mỗi khi có những chuyện buồn trong học tập, cuộc sống thì em thường tâm sự với Micky, những lúc ấy Micky luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng dụi đầu vào chân em và ngước đôi mắt long lanh lên như muốn an ủi em vậy. Micky là món quà vô cùng ý nghĩa mà bố đã tặng cho em, đó là một người bạn cùng em trưởng thành, cùng em trải qua những vui buồn của cuộc sống. Em rất yêu quý Miky và mong muốn Micky mãi ở bên cạnh em như bây giờ.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .