Top 8 Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ (lớp 7) hay nhất

82k

Trưởng thành là quy luật tất yếu của cuộc đời mỗi con người. Khi trưởn thành, con người ta sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của các mối quan hệ, của những gánh nặng cơm...xem thêm ...

Top 0
(có 16 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 1

Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của con người bởi ở đó có sự hồn nhiên ngây thơ hết mực trong sáng của mỗi chúng ta. Càng lớn lên cuộc sống chật hẹp có biết bao chuyện phải lo toan suy nghĩ thì chúng ta mới cảm thấy càng trân trọng biết bao những kỉ niệm hồi thơ ấu cho dù đó là buồn hay vui.


Tôi còn nhớ hồi trước hồi còn học lớp 2 tôi đã có một kỉ niệm khá sâu sắc đối với một cô bạn cùng lớp. Đấy cũng không biết là kỉ niệm vui hay buồn nhưng kỉ niệm đó đẫ để lại cho tôi rất nhiều những bài nhân sinh sâu sắc mà đến tận bây giờ tôi cũng thể nào có thể quên được kỉ niệm này cùng người bạn năm ấy. Hồi đó cứ cuối tuần là cô giáo châm vở chính tả. Cô thường cử con bé lớp trưởng đi kiểm tra giúp cô. Ngày hôm trước vì mải chơi quên không làm bài, sáng đến lớp thấy các bạn nhốn nháo tôi mới phát hiện ra là mình chưa viết bài. Tôi vội vàng nảy ra một suy nghĩ là nhờ cậy con bé lớp trưởng lấp liếm tội giúp mình. Nhưng bực mình thay nhờ gẫy miệng mà nó cũng nói đi nói lại một câu: không được đâu! Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ đến: “ sao con này đáng ghét thế không biết ”.


Đến lúc kiểm tra vở y ằng tên tôi bị nêu lên là thiếu. Tôi rất ực mình với con bé lớp trưởng vì đã không giúp đỡ bạn bè làm tôi phải làm bản kiểm điểm. Vì muốn trả thù tranh thủ lúc nó ra ngoài tôi đã lén giấu cặp nó vào nhà vệ sinh. Chiều hôm đấy nó về muộn nhất trường vì tìm mãi mới tìm thấy cặp.Trên đường về tôi vừa nghĩ trong bụng vừa hả hê vì xả đuộc cơn tức. Sáng hôm sau đến lướp tôi thấy cả lớp rầm rộ bàn tán hỏi chuyện gì thì mới hay cả lớp đâng xôn xao ngạc nhiên vì lướp trưởng bị làm bản kiểm điểm. Trong khi nó học rất giỏi lại rất ngoan luôn được thầy cô giáo tuyên dương. Hỏi ra tội thì tôi được biết nhỏ lớp trưởng phải lfam bản kiểm điểm vì tội che giấu giúp bạn không gương mẫu.


Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng hôm qua nhỏ lớp trưởng đã che giấu hộ mình nhưng cô đã phát hiện ra và mình đã làm liên hụy tới bạn. Bố mẹ của nhỏ lớp trưởng rất nghiêm khắc nghe bọn ở lớp kể tối qua nó bị bố mẹ đánh rất nhiều vì tội phải làm bản kiểm điểm, đi học về muộn so với mọi khi. Tôi thấy ân hận và day dứt rất nhiều, tôi đã gây ra hai tội lớn khiến người bạn đã hết mực giúp đỡ mình bị chịu tội oan. Tôi đã quyết định gặp trực tiếp nhỏ lớp trưởng để nói lời xin lỗi và tự hứa với lòng mình sẽ chịu trách nhiệm với chính bản thân mình để không gây phiền hà đến nngười khác, không để người khác phải chịu tổn thương vì những hành động thiếu suy nghĩa của mình.


Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 1
(có 10 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 2

Ngày xưa, khi còn mới học cấp 1, tôi vẫn suy nghĩ, trăn trở nhiều về những câu hát mà mẹ và chị gái hay hát vu vơ “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”, tôi tự hỏi rốt cuộc cái “tuổi thơ” ấy có gì thú vị mà nhiều người luôn muốn nó quay trở lại đến thế? Bây giờ, lớn hơn một chút, tôi bắt đầu ngờ ngợ cái “tuổi thơ” là cái gì và hình như, dù tuổi thơ của tôi chưa trôi về thời quá vãng xa xôi thì tôi cũng đã muốn xin một tấm vé về tuổi thơ như chị, như mẹ rồi.


Tuổi thơ thì ra chỉ đơn giản là những buổi sáng được mẹ dắt tay đi đến trường trên con đường quen thuộc rồi thỉnh thoảng có lúc ngơ ngẩn nhìn một bông hoa đẹp bên vệ đường đang chơi đùa cùng chú bướm vàng rực rỡ. Thì ra chỉ là niềm nôn nóng và háo hức muốn nhanh chóng đến lớp gặp bạn bè để khoe khoang cho người ta biết tối qua mình đã được đi chơi bờ hồ vui như thế nào, được bố mua cho quả bóng bay, cái cặp tóc đẹp ra sao, sau đó lại nghĩ ra đủ câu chuyện kể và cười phá lên.Thì ra chỉ là mấy lần về quê cứ lịch bịch ôm khư khư cái rổ to hơn cả người mình, chạy theo bà vào vườn hái táo xanh, quả táo nhỏ nhỏ và có mùi thơm tươi mát, thuở đấy tôi bé tí mà có khi phải ăn được mươi quả,…Người ta cứ bảo trẻ con thành phố giờ có điện thoại, ti vi hết rồi làm gì có tuổi thơ nữa?


Tôi lại nghĩ điều quan trọng không nằm ở thời đó có cái gì hay mà điều vui hơn là giờ nghĩ lại trong tâm hồn đọng lại những gì. Nhất là ở chốn phồn hoa đất chật người đông nơi tôi sống, kiếm đâu ra một bãi đất rộng để cùng mấy đứa bạn hàng xóm thả diều, kiếm đâu ra một dòng suối nhỏ để cả bọn nô đùa và uống nước suối mát dịu như trong truyện cổ, cũng chẳng có nhiều cây cổ thủ lớn để chơi trò nắm tay nhau ôm lấy thân cây…Nhưng tôi cá là cái Lan, cái Thu, cái Hà, chẳng có đứa nào là không say mê mấy bộ phim hoạt hình barbie mà chỉ mua đĩa CD mới xem được, cả bọn cứ cuối tuần là lại tụ tập ở nhà tôi hướng đôi mắt đầy ngưỡng mộ và mơ ước mà ngước nhìn những nàng công chúa lộng lẫy trong từng bộ váy dạ hội, đôi lúc còn há hốc mồm vì những phép thuật kì diệu trong phim. Ước ao được làm công chúa ngây thơ ấy của tôi vẫn cứ âm ỉ cháy trong lòng tôi mãi. Thỉnh thoảng nghĩ về chuyện ấy, cứ tự nhiên thấy buồn cười và không hiểu sao lúc đó lại có thể ngây ngô đến vậy. Ấy vậy nhưng dù bây giờ đã lớn rồi, cũng có nhiều khi tôi vẫn ước được làm công chúa thật, liệu những bạn trai lớn lên có còn mơ ước trở thành những tay đua, cầu thủ hay những siêu anh hùng như ngày xưa không?


Tôi biết ơn tuổi thơ biết bao, cho tôi những cái nhìn trìu mến của cô giáo mầm non, cho tôi sự hào phóng và chiều chuộng của tất cả mọi người, kể cả đó có là bà chủ cửa hàng tạp hóa khó tính gần nhà! Tôi nhớ rõ bọn trẻ con trong nhóm hay đến trước cửa hàng nhà bà để nô đùa, bà cáu kỉnh lắm cứ thấy chúng tôi là khua tay bảo về mau đừng có làm ồn để bà xem ti vi. Vậy mà cứ sang năm mới là bà lại gọi từng đứa môt vào nhà, cẩn thận gói gém mấy đồng tiền vàng bằng sô-cô-la vào từng hộp quà nhỏ với chiếc nơ hồng tỉ mẩn rồi phát cho không sót đứa nào…


Tôi biết tuổi thơ của tôi vẫn chưa đi đến điểm kết thúc, sẽ là quá khoa trương khi một học sinh lớp 7 như tôi nuối tiếc và hoài vọng về quá khứ xa xôi, cho nên tôi chỉ mong mình có thể tiếp tục viết thêm những trang đẹp nhất của tuổi thơ luôn là một quãng thời gian đáng nhớ.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 2
(có 8 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 3

Tuổi thơ là gì? Tuổi thơ là nơi một khi đi qua ta không bao giờ có thể trở lại được nữa. Tuổi thơ là nơi chứa đựng những kí ức, những kỉ niệm với người thân, với bạn bè trong suốt quá trình con người ta trưởng thành. Tuổi thơ là vô giá, là thứ mà không bao giờ con người có thể mua bán đổi chác. Và đó cũng là nơi chứa đựng biết bao vui buồn, biết bao những cảm xúc thăng trầm trong quãng đời ngắn ngủi của con người.


Tuổi thơ tôi là những niềm vui bất tận. Ngày còn thơ bé, cuộc sống mới thật đơn giản biết bao. Tuổi thơ ai cũng gắn liền với một vùng đất quê hương thân thương. Đó là nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước vào mỗi buổi chiều tà trên con đê dài rộng lộng gió trời. Đó là nơi có những cánh đồng lúa bát ngát rạo rực sự sống mà mỗi chúng ta đều đã từng theo chân ba mẹ đến để gặt hái, cấy lúa. Đó là dòng nước mát lành trong trẻo của dòng dông quê mà chúng ta hòa vào trong những ngày trời nắng nóng chói chang gay gắt. Mỗi khi có cơn mưa rào đầu mùa là mấy đứa trong xóm tôi lại rủ nhau ra sân chơi trò tạt nước, cùng nhau hòa vào làn mưa mà cảm thấy sảng khoái, rạo rực.


Có những ngày tôi cùng lũ trẻ trong xóm men theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui như vỡ òa khi cả đám bắt được những chú cá, những con ốc, con cua cho đầy giỏ. Nhớ nhất những hôm đêm tối trời đã khuya, trăng lên cao sáng một khoảng trời soi chiếu cho lũ trẻ chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, chơi rồng rắn lên mây, chơi trốn tìm. Mệt rồi, cả lũ cùng nằm xuống trên chiếc chõng tre của nhà tôi đặt ngoài sân, cùng nhau nghe bà tôi kể những câu chuyện cổ tích, cùng nhau tâm sự đôi khi còn kể cho nhau những câu chuyện ma quái rồi mặt đứa nào đứa nấy tái mẹt đi vì sợ hãi. Những niềm vui cứ thế theo chân tôi đến khi tôi bắt đầu trưởng thành…


Có niềm vui, ắt sẽ có nỗi buồn. Buồn khi bị ba mẹ đánh bằng roi vì đi mải đi chơi không chịu về nhà. Buồn khi đứa bạn hàng xóm bỗng chuyển đi nơi khác sinh sống để lại tôi bơ vơ một mình. Buồn khi bị bọn trẻ xóm khác bắt nạt trêu đùa… Và buồn nhất, đau đớn nhất là trong quãng tuổi thơ ngắn ngủi ấy tôi đã mất đi bà nội- người mà tôi yêu quí, kính trọng nhất nhà. Mỗi khi tôi vui, bà là người đầu tiên tôi tìm đến để chia sẻ. Mỗi khi tôi buồn, bà là người duy nhất tôi tìm về để tâm sự, để được bà vỗ về che chở. Vậy mà ngày hôm ấy, bà đã ra đi mãi mãi… Nỗi buồn ấy đã theo tôi, nó đã khắc vào tim tôi một khoảng trống mà bất cứ ai, bất cứ thứ gì cũng không thể lấp đầy được…


Tuổi thơ tôi là những tháng ngày đáng nhớ. Đó là nơi hội tụ tất cả những cung bậc cảm xúc thân thương vui có, buồn có, đau đớn có, hạnh phúc có… Cuộc đời con người là hữu hạn, nhưng kí ức tuổi thơ lại là vĩnh cửu mà không ai có thể lãng quên được. Nếu có thể, tôi hay bất kì ai đi chăng nữa, nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, có thể thốt lên rằng: “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” để có thể đắm chìm vào thế giới ngọt ngào một lần nữa.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 3
(có 7 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 4

Tuổi thơ là một phần của cuộc sống mỗi người, vui có buồn có. Nhưng khi thời gian qua đi, tất cả những phần kí ức ở lại phía sau đều vô giá. Đối với tôi, chúng mang lại một cảm xúc thật dễ chịu. Xin bạn hãy lắng nghe nó.


Chợt nhớ lại những ngày trưa hè chói chang, ve kêu inh ỏi nghe điếc đầu, nguyên lũ trẻ tầm bày tám tuổi đầu không đội mũ dắt nhau khẽ trèo sang vườn nhà hàng xóm. Đứa nào cũng đi chân trần, tự nói rằng mình là bạn thân của nắng và gió, hơn hẳn những đứa con nít thành thị. Mặc dù chỉ là trẻ con, chúng tôi đã hiểu được những thứ có giá trị thật sự trong cuộc sống. Nhưng chẳng ai quan tâm điều đó đâu, vì trước mắt là những trái ổi xanh mướt, mập mạp, to bằng nắm tay người lớn. Hạnh phúc hiện tại của tụi tôi rất thực tế, đó là những thứ lấp đầy cái bụng của mình. Đó là một triết lý khá buồn cười của những đứa tôi – người tự cho mình là nhà lãnh đạo của cả nhóm (cũng là đầu têu trò hái trộm ổi). Tôi lúc đầu đứng lên chỉ đạo nghe hùng hồn lắm, nhưng khi bị chó rượt thì bị cả đám bỏ lại sau. Buổi trưa đang yên tĩnh bị tiếng cười giòn giã của lũ quỷ nhỏ ấy làm xao động.


Tuổi thơ sẽ mất đi hương vị đậm đà khi không có kỉ niệm buồn. Điểm kém là một ví dụ điển hình. Nhưng từ chính thất bại đó đã bồi đắp thêm kinh nghiệm cho bản thân, từ đó mới có được tôi của hôm nay, một tôi thật sự thành công. Hiếm ai biết được sau bức màn hiện tại là quá khứ đầy lỗi lầm. Khi nhỏ, tôi luôn tự trách mình sao ngốc quá. Rồi theo thời gian, đến độ tuổi biết suy nghĩ chín chắn, tôi hiểu ra rằng tôi đã từng là trẻ con nên có sai cũng không sao.


Hơn cả những gì đang có ở hiện tại, bất kỳ ai cũng có một tuổi thơ dữ dội đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Đối với tôi, những giây phút khiến mình xấu hổ nhất trong quá khứ đã qua đi, giờ chỉ còn lại bốn chữ tuổi-thơ-thân-yêu vô giá mà ai cũng muốn trở lại, kể ra với gió mây. Vũ trụ bao la, không gian rộng lớn, có ai nỡ quên tuổi thơ? Có ai nỡ quên cái cảm giác khi cắn sâu vào trái ổi ngọt ngào? Nếu bạn quên, xin hãy nhớ lại từng hương vị đó, hương vị của ánh nắng chan hòa, mùi thơm ngào ngạt của bông lúa trĩu nặng ngoài đồng đi, rồi sẽ không bao giờ nhỡ một chi tiết nào của chuyến phiêu lưu thú vị thời ấu thơ.


Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại. Trong bạn và tôi đã, đang và sẽ mãi mãi là một đứa trẻ bảy tám tuổi với niềm hạnh phúc cỏn con là lấp đầy cái bụng với thật nhiều ổi xanh hái trộm từ nhà hàng xóm.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 4
(có 3 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 5

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời. Những vui buồn ngày ấy là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong đời tôi.


Ngày còn nhỏ, thấy các bạn thành thị xúng xính cặp sách, quần áo, đồ chơi đẹp, tôi thấy mình và những đứa trẻ vùng quê sao mà thiệt thòi thế. Chúng tôi chỉ có những bộ quần áo mới khi tết đến, đồ chơi cũng rất ít chủ yếu là những món vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Khi đủ khôn lớn tôi chợt thấy mình may mắn khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước. Tôi gửi những niềm vui nỗi buồn của mình trên những cánh đồng lúa bát ngát, hòa vào dòng nước mát rượi của dòng sông và lẫn bên trong từng trận cười giòn tan hay những giọt nước mắt của cô bé dỗi hờn. Ngày ấy, có một cô bé háo hức đợi cơn mưa đầu mùa để rủ đám bạn trong xóm chơi trò tạt nước, rồi theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui bắt được những chú cá vượt cạn, những con ốc, con cua đầy giỏ mà tôi cứ ngỡ như niềm vui của nàng Tấm khi nghĩ về chiếc yếm đào. Lũ trẻ đồng quê chúng tôi chẳng sợ bùn lầy cũng không ngại mưa gió như những đứa trẻ thành thị bây giờ. Có khi cả ngày lặn lội dưới ao xúc từng con tép hoặc những ngày nắng đầu trần đi câu cá mà vẫn không hề bị cảm. Chúng tôi giống nhau ở màu da sạm nắng và mái tóc cháy vàng, đôi chân trần vững chãi duy chỉ có mỗi nụ cười vẫn hiện hữu trong đôi mắt.


Rồi những nỗi buồn bất chợt khiến tôi bao lần bật khóc. Đó là ngày cô bạn thân sát nhà chuyển sang lớp khác, chẳng còn ngồi chung bàn với tôi dù chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày sau giờ đi học. Cô bạn ấy là cả một miền ký ức với tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Cùng nhau đi qua những tháng năm buồn vui của tuổi thơ và cùng hẹn ước mai sau lớn lên vẫn là những người bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi mãi chẳng bắt được ai, cô bé hay hờn dỗi ấy đã khóc một mình bên đống rơm khô khiến cả đám bạn phải năn nỉ, chọc cười. Nỗi buồn của tuổi thơ tôi cũng có lúc vỡ òa trong thương nhớ. Đó là lần mẹ tôi về quê ngoại phụ ngoại thu hoạch vườn cây suốt một tháng trời. Tôi đếm từng ngày, mong từng đêm có khi còn mơ thấy mẹ về mang rất nhiều đồ chơi cho tôi. Nhưng những nỗi buồn ấy chẳng khác gì những bong bóng nước, nó dễ xuất hiện theo mỗi cơn mưa và cũng dễ tan vỡ đi trong phút chốc. Không giống như người lớn, những đứa trẻ chúng tôi sẽ cười thật to thật vui khi hạnh phúc và khóc òa khi buồn phiền. Chúng tôi chẳng biết gặm nhấm nỗi buồn vì ngày mai lại là một ngày mới.


Dù hôm nay tôi đã xa quê hương, xa những buồn vui tuổi thơ nhưng kí ức ấy vẫn nằm yên trong một góc tâm hồn. Mỗi khi gặp chuyện gì không vui tôi cố gắng nhớ lại những nụ cười đã mất và an ủi bản thân rồi sẽ vượt qua. Kí ức tuổi thơ dù vui hay buồn vẫn rất quan trọng trong đời mỗi con người, vì thế hãy để những đứa trẻ của chúng ta hôm nay được tự do trong vùng trời của ước mơ riêng chúng.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 5
(có 3 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 6

Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.


Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhớ đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. "Sao, lựa nhanh đi con” - Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!


Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô số câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, ...suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ấy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi.


Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 6
(có 2 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 7

Đã bao lâu rồi, tôi chưa được về thăm ngoại của mình. Kể tự khi tôi bắt đầu vào năm học mới thì không khi nào tôi rãnh. Tôi thật vui là đã được trở lại quê hương này. Đứng trước dòng sông hiền hòa, nhìn những bé nhỏ đang bơi lội hồn nhiên dưới dòng sông ấy, lòng tôi lại cảm thấy nao nao.


Tôi đi quanh làng xóm thấy mọi thứ đã thay đổi. Từ những ngôi nhà lá đơn sơ, giờ đây đã trở thành những căn nhà cao tầng. Tôi nhớ nơi này biết bao. Bụi tre ngày ấy với những kỉ niệm thân thương gắn bó với lũ trẻ chúng tôi bởi vì hồi đó chúng tôi thường hay ra gốc tre này để chơi trốn tìm. Dòng sông đầu làng là kỉ niệm tôi nhớ nhất. Tôi và lũ bạn thường ngồi ở bờ sông để té nước. Cảm giác ấy thật tuyệt. Nó mát rượi. Tâm hồn tôi cũng dâng lên theo dòng sông thương yêu ấy. Nhìn tiếp xung quanh tôi thấy một ngôi trường mầm non nho nhỏ.


Tôi bỗng nhớ đến ngày trước mình ngày đầu tiên tới lớp. Lần đầu tiên đi học tôi cũng khóc nhè như bao bạn khác. Nhưng khi được cô dẫn dắt chúng tôi vào lớp thì cái cảm giác sợ sệt kia đã không còn nữa. Nghĩ tới thời điểm hiện tại, ngày mà tôi về thăm ngoại lại rơi trúng vào ngày trung thu. Tôi chơi trung thu với các bạn rất vui. Có điều là anh chị em tôi thường mua nhiều đèn cầy để làm thành hình trái tim lớn. Quây quần bên hình trái tim đó, tôi bỗng cảm thấy ấm áp làm sao! Chúng tôi cùng nhau hát vang bài hát “Tết Trung thu”, cùng đốt đèn rước trăng, những ngọn nến sáng bừng cả xóm làng. Nhớ tới những kỉ niệm tuổi ấu thơ ấy sao nước mắt tôi muốn trào ra.


Đi hết cả làng, tôi thấy nơi đây dường như đã khác đi nhiều nhưng những kỉ niệm thì không bao giờ khác được. Kỉ niệm buồn, vui đều làm tôi nghẹn ngào. Có một lần tôi tập chạy xe đạp gần bên một con sông. Xém chút nữa khi tập chạy, tôi bay ra con sông luôn rồi. May mắn lúc đó là có anh Tâm, con trai chú Hai kịp thời kéo chiếc xe lại. Mỗi khi nhắc tới nó, tôi lại cười một mình. Những trò chơi dân gian luôn là những thú vui dân dã mà lũ trẻ chúng tôi hay nghĩ đến. Những trò như câu cá, dung dăng dung dẻ, bắt bướm, đánh đáo, ô ăn quan,... vẫn luôn đọng lại trong tim tôi.

Cũng đã lâu rồi tôi không liên lạc với Hân, người bạn chí cốt tâm giao của tôi. Tối nhớ rằng có một lần chúng tôi tổ chức sinh nhật bất ngớ cho Hân. Nhà bạn ấy nghèo lắm, mấy đứa tôi thấy vậy nên mua bánh kẹo tới nhà nó chúc mừng. Hân đã rất bất ngờ và vui mừng vì điều đó. Nhìn thấy bạn hạnh phúc, trong lòng tôi và các bạn cũng cảm thấy vui lây.

Bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Tôi luôn nguyện trong lòng sẽ trân trọng và gìn giữ nó trong kí ức của mình.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Top 7
(có 2 lượt vote)

Bài văn cảm nhận về vui buồn tuổi thơ số 8

Thời gian qua đi thật nhanh, mới ngày nào còn tung tăng vô tư, chẳng chút suy tư nghĩ tưởng mà giờ đây mọi chuyện đã khác rồi. Đôi khi giật mình tự hỏi: thời gian là cái gì? Nó là cái gì mà sao trôi qua như một quy luật chẳng chờ đợi ai…


Mới đó mà nhanh thật, 19 năm sống trên thế gian này, không biết 19 năm trước mình ở đâu nhỉ? Tại sao mình lại có mặt trên đời này chứ? Có cách nào thoát khỏi những phạm trù rắc rối này không? Muốn thoát khỏi vũ trụ ư, như mong muốn hồi thơ bé ư? Bản thân đã chìm nổi trong luân hồi sinh tử từ vô thủy vô chung kiếp rồi, sinh tử, tử sinh, không biết đến khi nào dứt. Đôi khi cứ đấu tranh giữa những cái thực tại đời và đạo. Có những cái khi ta biết rồi, khó mà làm lơ theo hướng khác. Có người bạn nói thôi đừng suy nghĩ nhiều, cứ thoải mái mà sống, chết thì đến lúc đó tính sau. Nhưng vậy là làm ngơ chuyện sinh tử sự đại ư? Thôi thì tùy duyên vậy. Nhớ hồi đó, tuổi thơ mình thì cũng không có gì đặc sắc cả nhưng nó thật sự rất ý nghĩa với mình. Đó là những ngày tháng nghịch ngợm, vô tư. Có lúc đi bắt những con bướm, con mối rồi ước ao được bay như nó, có lúc chơi nhảy dây cùng chúng bạn, có khi chơi chuyền.


Ôi! tuổi thơ! Hôm nay, mình sẽ nghĩ về một số kí ức đẹp về tuổi thơ để rồi khép nó lại… và sống với hiện tại, lưu nó lại và sẽ mở ra những lúc cần thiết thôi… Ôi, tuổi thơ tôi! Tôi còn nhớ như in năm tôi 4 tuổi, có mấy ông chụp hình dạo đến chụp hình, vậy là tôi được cô Lê tô son, trên trán 1 chấm, 2 bên má 2 chấm, giống người Ấn Độ. Tôi mượn thêm đôi dép của bé Bi nhỏ bạn để mang và khoái chí chụp ảnh, mặc dù hơi run.. hì hì.. .Đó là kí ức duy nhất năm tôi 4 tuổi mà tôi có thể nhớ, và thời gian cứ qua đi.


Nhớ tết năm tôi 6 tuổi, chị tôi dắt tôi đi chơi tết và mua cho tôi con vịt có bánh xe, tôi kéo nó và đi trên vườn cao su với một niềm vui náo nức. Tôi còn nhớ những khi mẹ tôi đi, mẹ tôi gọi là đi công tác, đi làm để nuôi 2 chị em tôi, chị tôi phải giữ tôi, tôi nhớ mẹ và khóc, vậy là chị lấy cái áo khoác của mẹ cho tôi ôm ngửi mùi mồ hôi mẹ và ngủ, tôi ngủ tiếp đi và thời gian cứ qua đi… Nhớ hồi đó tôi rất ít nói, chỉ cười, nên có người tưởng bị câm. Thật ra, tôi biết là tôi nói được, nhưng tôi không thích nói thôi, ghét! Nhớ ngày đó đi học lớp 1, tôi chẳng học mẫu giáo, nên cô giáo không nhận, nhưng sau đó học lại được giấy khen, vậy là vào ngày tôi đi nhận phần thưởng, chị tôi trang điểm cho tôi, tô lông mày thật đậm, tô son, tôi không biết gì đến trường thì tự nhiên bọn bạn xông tới nhìn như thấy sinh vật lạ, nhất là thằng lớp trưởng, nó cứ nhìn chằm chằm và cười tôi, vậy là tôi chỉ biết núp vào cái cột nguyên buổi hôm đó. Rồi thời gian qua đi.


Rồi đi học, quãng thời gian đó thật đẹp! Tôi cùng chúng bạn đi học và trải qua một tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm vui buồn, có những khi cùng chị bạn giữ trẻ trêu chọc bọn trẻ mà muốn cười bể bụng, rồi nhớ ngày hồi cấp 2 sao lại nghịch ngợm quá, rủ chúng bạn tắm suối, cứ canh hôm nào trống tiết là rủ nhau đi tắm suối, đùa giỡn dưới dòng nước mặc dù nước chẳng trong tí nào, thật vui. Rồi có hôm mải chơi, quên về nhà vậy là vừa đi về vừa sợ mẹ đánh và nghĩ ra cách nhảy xe càng. Nhớ lúc đó gan thật, xe công nông người ta chở cà phê đầy vậy mà từng đứa một nhảy lên khi xe đang chạy, con gái gì đâu mà gan quá trời, mà lúc đó tôi lại là đứa bày trò nhảy xe càng, ôi thôi nghịch quá! Có hôm, nhảy xuống xe chạy nhanh quá vậy là có đứa đứt dép … he he…. Rồi nhiều trò nghịch ngợm khác mà tôi bày ra, và những trò nghịch ngợm mà đám bạn tôi chơi, ôi đầy ắp kỉ niệm.


Rồi đến năm cấp 3, chúng tôi nhóm 8 đứa tung tăng với chiếc áo dài, đi trong vườn cao su mát rượi thân quen, chúng tôi cũng đã có những kỉ niệm vui, cũng như buồn mà tôi luôn nhớ. Rồi có lúc rủ nhau đi hái mít ăn, hái xoài, rồi những lúc đi làm, ôi thật là những kỉ niệm đẹp… Rồi khi chúng tôi lên BMT, cùng nhau học và nghe những bản nhạc, đến bay giờ đây, khi nghe lại, tôi vẫn còn nguyên cảm xúc…Nhiều lúc, tôi vui, nhưng tôi có những nỗi buồn riêng, nếu bất chợt bị ai đụng đến thì bỗng dưng tôi bật khóc thôi, nhũng rồi mọi chuyện cũng qua đi…


Rồi, cũng đến thời gian mỗi đứa một nơi, cũng đã đến lúc chúng tôi tự tìm hướng đi cho riêng mình. Mọi thứ đã lùi về quá khứ. Không biết có khi nào các bạn bỗng dưng ngồi ngẫm nghĩ và nhớ về những kỉ niệm đó không? Còn riêng N, mặc dù bản thân không nói ra, đôi khi có người nhận xét là sống vô tâm, nhưng sự thật, có những khi nghĩ về, tự nhiên lòng có những cảm xúc khó tả. Và tôi sẽ không bao giờ quên các bạn cũng như những ai đã từng để lại một chút ấn tượng cho tôi. Khi viết lại những dòng này, sống mũi cũng cay cay.


Ai ai cũng đều có những kí ức về tuổi thơ, có lẽ trong cuộc đời tấp nập này, bạn sống nhanh cho kịp với thời đại nhưng đôi khi hãy để cho mình một khoảng thời gian để nhớ về những kỉ niệm đẹp! Một khi thời gian qua đi, là không bao giờ trở lại, rồi cũng đến lúc chúng ta dồn hết tâm lực cho cuộc sống bon chen này, cho gia đình, người thân, rồi cũng đến khi chúng ta trở về với cát bụi, rồi dần dần, chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau trên đời với cái thân xác này nữa, rồi cuối cùng trên thế gian này sẽ không còn ai nhắc đến chúng ta nữa… Thời gian, ngay phút này đây rồi cũng trôi về quá khứ, rồi tương lai mình nhìn lại với những hình ảnh mập mờ trong kí ức mà thôi. Tôi học Phật, Phật dạy sống tỉnh thức, sống tốt với những phút giây hiện tại để khi nó trở thành quá khứ thì ta không phải hối tiếc, và khi ta sống tốt thì sẽ có tương lai tốt đẹp thôi, các bạn cũng vậy nha.


Hôm nay, ngồi buồn, nhớ lại những kỉ niệm xưa, muốn lưu lại. Để rồi sống với những thứ hiện tại và được nuôi dưỡng với những kí ức đẹp trong quá khứ khi cần thiết. Đôi khi cần sống chậm lại, để cảm nhận cuộc sống này với tất cả tình cảm các bạn nhé, để rồi thời gian qua đi, ta có thể mỉm cười khi trở về với cát bụi… Thời gian qua đi thật nhanh, mới ngày nào còn tung tăng vô tư, chẳng chút suy tư nghĩ tưởng mà giờ đây mọi chuyện đã khác rồi. Đôi khi giật mình tự hỏi: thời gian là cái gì? Nó là cái gì mà sao trôi qua như một quy luật chẳng chờ đợi ai… Mới đó mà nhanh thật, 19 năm sống trên thế gian này, không biết 19 năm trước mình ở đâu nhỉ? Tại sao mình lại có mặt trên đời này chứ? Có cách nào thoát khỏi những phạm trù rắc rối này không? Muốn thoát khỏi vũ trụ ư, như mong muốn hồi thơ bé ư? Bản thân đã chìm nổi trong luân hồi sinh tử từ vô thủy vô chung kiếp rồi, sinh tử, tử sinh, không biết đến khi nào dứt.


Đôi khi cứ đấu tranh giữa những cái thực tại đời và đạo. Có những cái khi ta biết rồi, khó mà làm lơ theo hướng khác. Có người bạn nói thôi đừng suy nghĩ nhiều, cứ thoải mái mà sống, chết thì đến lúc đó tính sau. Nhưng vậy là làm ngơ chuyện sinh tử sự đại ư? Thôi thì tùy duyên vậy. Nhớ hồi đó, tuổi thơ mình thì cũng không có gì đặc sắc cả nhưng nó thật sự rất ý nghĩa với mình. Đó là những ngày tháng nghịch ngợm, vô tư. Có lúc đi bắt những con bướm, con mối rồi ước ao được bay như nó, có lúc chơi nhảy dây cùng chúng bạn, có khi chơi chuyền… Ôi! tuổi thơ! Hôm nay, mình sẽ nghĩ về một số kí ức đẹp về tuổi thơ để rồi khép nó lại… và sống với hiện tại, lưu nó lại và sẽ mở ra những lúc cần thiết thôi.


Ôi, tuổi thơ tôi! Tôi còn nhớ như in năm tôi 4 tuổi, có mấy ông chụp hình dạo đến chụp hình, vậy là tôi được cô Lê tô son, trên trán 1 chấm, 2 bên má 2 chấm, giống người Ấn Độ. Tôi mượn thêm đôi dép của bé Bi nhỏ bạn để mang và khoái chí chụp ảnh, mặc dù hơi run.. hì hì.. .Đó là kí ức duy nhất năm tôi 4 tuổi mà tôi có thể nhớ, và thời gian cứ qua đi… Nhớ tết năm tôi 6 tuổi, chị tôi dắt tôi đi chơi tết và mua cho tôi con vịt có bánh xe, tôi kéo nó và đi trên vườn cao su với một niềm vui náo nức. Tôi còn nhớ những khi mẹ tôi đi, mẹ tôi gọi là đi công tác, đi làm để nuôi 2 chị em tôi, chị tôi phải giữ tôi, tôi nhớ mẹ và khóc, vậy là chị lấy cái áo khoác của mẹ cho tôi ôm ngửi mùi mồ hôi mẹ và ngủ, tôi ngủ tiếp đi và thời gian cứ qua đi.


Nhớ hồi đó tôi rất ít nói, chỉ cười, nên có người tưởng bị câm. Thật ra, tôi biết là tôi nói được, nhưng tôi không thích nói thôi, ghét! Nhớ ngày đó đi học lớp 1, tôi chẳng học mẫu giáo, nên cô giáo không nhận, nhưng sau đó học lại được giấy khen, vậy là vào ngày tôi đi nhận phần thưởng, chị tôi trang điểm cho tôi, tô lông mày thật đậm, tô son, tôi không biết gì đến trường thì tự nhiên bọn bạn xông tới nhìn như thấy sinh vật lạ, nhất là thằng lớp trưởng, nó cứ nhìn chằm chằm và cười tôi, vậy là tôi chỉ biết núp vào cái cột nguyên buổi hôm đó. Rồi thời gian qua đi.


Rồi đi học, quãng thời gian đó thật đẹp! Tôi cùng chúng bạn đi học và trải qua một tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm vui buồn, có những khi cùng chị bạn giữ trẻ trêu chọc bọn trẻ mà muốn cười bể bụng, rồi nhớ ngày hồi cấp 2 sao lại nghịch ngợm quá, rủ chúng bạn tắm suối, cứ canh hôm nào trống tiết là rủ nhau đi tắm suối, đùa giỡn dưới dòng nước mặc dù nước chẳng trong tí nào, thật vui. Rồi có hôm mải chơi, quên về nhà vậy là vừa đi về vừa sợ mẹ đánh và nghĩ ra cách nhảy xe càng. Nhớ lúc đó gan thật, xe công nông người ta chở cà phê đầy vậy mà từng đứa một nhảy lên khi xe đang chạy, con gái gì đâu mà gan quá trời, mà lúc đó tôi lại là đứa bày trò nhảy xe càng, ôi thôi nghịch quá! Có hôm, nhảy xuống xe chạy nhanh quá vậy là có đứa đứt dép … he he…. Rồi nhiều trò nghịch ngợm khác mà tôi bày ra, và những trò nghịch ngợm mà đám bạn tôi chơi, ôi đầy ắp kỉ niệm.


Rồi đến năm cấp 3, chúng tôi nhóm 8 đứa tung tăng với chiếc áo dài, đi trong vườn cao su mát rượi thân quen, chúng tôi cũng đã có những kỉ niệm vui, cũng như buồn mà tôi luôn nhớ. Rồi có lúc rủ nhau đi hái mít ăn, hái xoài, rồi những lúc đi làm, ôi thật là những kỉ niệm đẹp… Rồi khi chúng tôi lên BMT, cùng nhau học và nghe những bản nhạc, đến bay giờ đây, khi nghe lại, tôi vẫn còn nguyên cảm xúc…Nhiều lúc, tôi vui, nhưng tôi có những nỗi buồn riêng, nếu bất chợt bị ai đụng đến thì bỗng dưng tôi bật khóc thôi, nhũng rồi mọi chuyện cũng qua đi.


Rồi, cũng đến thời gian mỗi đứa một nơi, cũng đã đến lúc chúng tôi tự tìm hướng đi cho riêng mình. Mọi thứ đã lùi về quá khứ. Không biết có khi nào các bạn bỗng dưng ngồi ngẫm nghĩ và nhớ về những kỉ niệm đó không? Còn riêng N, mặc dù bản thân không nói ra, đôi khi có người nhận xét là sống vô tâm, nhưng sự thật, có những khi nghĩ về, tự nhiên lòng có những cảm xúc khó tả. Và tôi sẽ không bao giờ quên các bạn cũng như những ai đã từng để lại một chút ấn tượng cho tôi. Khi viết lại những dòng này, sống mũi cũng cay cay.


Ai ai cũng đều có những kí ức về tuổi thơ, có lẽ trong cuộc đời tấp nập này, bạn sống nhanh cho kịp với thời đại nhưng đôi khi hãy để cho mình một khoảng thời gian để nhớ về những kỉ niệm đẹp! Một khi thời gian qua đi, là không bao giờ trở lại, rồi cũng đến lúc chúng ta dồn hết tâm lực cho cuộc sống bon chen này, cho gia đình, người thân, rồi cũng đến khi chúng ta trở về với cát bụi, rồi dần dần, chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn gặp nhau trên đời với cái thân xác này nữa, rồi cuối cùng trên thế gian này sẽ không còn ai nhắc đến chúng ta nữa… Thời gian, ngay phút này đây rồi cũng trôi về quá khứ, rồi tương lai mình nhìn lại với những hình ảnh mập mờ trong kí ức mà thôi. Tôi học Phật, Phật dạy sống tỉnh thức, sống tốt với những phút giây hiện tại để khi nó trở thành quá khứ thì ta không phải hối tiếc, và khi ta sống tốt thì sẽ có tương lai tốt đẹp thôi, các bạn cũng vậy nha,


Hôm nay, ngồi buồn, nhớ lại những kỉ niệm xưa, muốn lưu lại. Để rồi sống với những thứ hiện tại và được nuôi dưỡng với những kí ức đẹp trong quá khứ khi cần thiết. Đôi khi cần sống chậm lại, để cảm nhận cuộc sống này với tất cả tình cảm các bạn nhé, để rồi thời gian qua đi, ta có thể mỉm cười khi trở về với cát bụi.

Ảnh minh họa (Nguồn internet) ảnh 1
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Hi vọng bài viết trên mang lại nhiều giá trị cho bạn. Chúc các bạn học tốt và tiếp tục theo dõi các bài văn hay trên Alltop.vn

Hãy đăng nhập để bình luận

Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .