Top 12 Bài thơ hay cuả cô giáo, nhà thơ Hà Nguyễn
Cô giáo nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Hà bút danh Ha Nguyen sinh năm 1976. Chị là giáo viên dạy văn trường THPT Công Nghiệp, tỉnh Hòa Bình. Là một giáo viên dạy văn nên...xem thêm ...
VU VƠ
Chẳng phải mỗi mình anh đâu
Mà em cũng thưởng lang thang dọc triền sông những chiều trở gió
Không phải tìm quên mà vì rất nhớ
Những tháng năm mùa cũ đã đi qua
Có những điều chẳng cần phải nói ra
Như cỏ hoa hết đông tàn xanh tốt
Đến rồi đi cơn mưa rào bất chợt
Những hứa thề mai mốt cũng phôi phai
Còn quan trọng không những lầm lỗi đúng sai
Khi cả hai đã qua mùa day dứt
Có những chuyện ngỡ được mà hoá mất
Em lật tìm quá khứ thủy tinh xanh…
Thơ Hà Nguyễn 3/3/22
CẢM THỨC
Đã lâu rồi con chẳng còn mơ
Về những điều vu vơ như trước nữa
Con cũng hiểu rằng những lời thề hứa
Người ta nói với nhau chỉ trong lúc vui đùa
Cũng như đất trời có khi nắng khi mưa
Trái khế thì chua quả sung lại chát
Muối mặn gừng cay làm nên câu hát
Hạnh phúc chắt chiu từ trong những vui buồn
Cha bỏ lại mẹ một mình với vạt nắng lúc hoàng hôn buông
Nhiều mùa trăng suông mẹ không tròn giấc
lén lau khô nước mắt
Mỗi canh dài
Con biết ngoái nhìn lại những điều từng nghĩ là sai
Biết bình thản đón nhận tương lai dù lành nguyên hay đổ vỡ
Giữ sao được chân người khi không còn muốn ở
Cũng không còn thấy sợ khi ngộ ra mọi sự đã an bài
Và con tin mọi điều tốt đẹp sẽ đến mỗi sớm mai…
Hà Nguyễn 3/3/22
PHÍA SAU LÀ QUÁ KHỨ.
Em không biết thật ư
Đến cả Thích ca màu ni cũng là kẻ phàm trần trước khi luyện tu thành Phật
Đâu phải cứ hoá thân rồi thì mọi buồn đau dễ dàng biến mất
Cũng như chúng mình đều giấu những góc khuất trong sâu thẳm trái tim
Vậy mà trước lỗi lầm của anh em lại lặng im
Rồi từ đó bặt tin như bóng chim tăm cá
Nếu còn thương thì đừng biến mình thành kẻ lạ
Đừng hoá đá lòng nhau chắc gì mùa trở lại ấm nồng
Sau lưng chúng ta là những ngày đông
Em có thể đi và sẽ không bao giờ ngoái lại
Nhưng anh tin có những chiều hoang hoải
Em vẫn khắc khoải nhớ anh dù là cuộc tình buồn…
Hà Nguyễn 16/1/22
HOÀI NGHI
Anh hãy thử một lần đi
đến nơi mà nắng sẽ hong khô hết mùa ẩm ướt
Anh có thể nói dối em nhưng làm sao nói dối được
Chính mình
Khi không còn thức dậy cùng nhau mỗi bình minh
Chia buồn vui nhỏ bé
Đã bao giờ ta tự hỏi vì sao như thế
Hay lại trách hờn lòng người nóng lạnh đổi thay
Ngọt bùi thì quên chỉ nhớ đắng cay
Giống như đứa trẻ chín mươi chín ngày quen nhận kẹo
Đến hôm thứ một trăm bị từ chối giận lòng người úa tàn khô héo
Trách thói vô tình
Hãy dành một phút thôi lắng lại nhìn về phía sau mình
Về những ngày khốn khó
“Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” là điều từng có
Sao không thử một lần đi đến nơi mà hoa cỏ chẳng nở theo mùa…
Anh đã bao giờ biết thương thật lòng chưa?
Hà Nguyễn 14/3/22
NGỐC
Em đánh rơi nụ cười
Kẻ hành khất cõi đời nhặt được
Có phải mùa vì em
nên nắng mới giòn tan rạo rực
buổi xuân thì
Em bảo
Đến thánh thần cũng có lúc tình si
Tôi đâu có lỗi gì
Sao em lại giận hờn trách móc
Rằng tôi là kẻ đại ngốc
Sót lại cõi trần...
Ha Nguyen
NHỜ NGƯỜI ĐẶT TÊN
Chẳng biết nói gì cho tường tận nỗi buồn
Anh mất hết tin yêu trong em qua nhiều lần lầm lỡ
Chắc có lẽ chúng mình chưa hết duyên chồng vợ
Nên hy vọng chút xíu dư thừa em vẫn thương anh…
Muốn trở về những tháng ngày trong xanh
Ngày anh mới tán tỉnh em với bao điều mật ngọt
Ngày anh đắm say trong khu vườn chim hót
Còn em ngồi pha trà, đọc sách, làm thơ
Đời khiến xui hay tự anh biến mình thành một kẻ khờ
Bạt phiêu chán chường bơ vơ… rồi vẫn trở về bên người vợ thảo
Sai là anh, chứ không phải tại thói đời lọc lừa giả tạo
Không giữ được bản ngã nên tự đánh mất mình rơi vỡ cả tin yêu
Ngày trở về bên em vào một buổi chiều
Chả dám nghĩ trong khu vườn chim hót
Em vẫn đọc sách làm thơ và bình thản như chưa hề biết
Anh đã từng trượt ngã những tháng ngày xa em
Chỉ có bên em anh mới vượt qua những nỗi buồn
Đêm mới ngắn đi, rượu cũng chả còn gì thú vị
Em vẫn ngọt như ngày mới yêu vẫn nồng nàn như thể
Lần đầu nếm son môi
Giận hay buông anh cũng chả dám trách cứ nửa lời
Bởi tin yêu mênh mông em đã từng cho đủ
Tại anh bạt phiêu đem thói đời ra thử
Rồi cuối cùng nhận lại phần thiệt thua
Trời vào đông thổn thức ngỡ đêm thừa…
Ha Nguyen
CHIÊM NGHIỆM
Đi qua nhiều mùa đầy khuyết
Biết nâng niu từng chút những tròn trăng
Thôi trách hờn tháng năm
Biết bao dung cho lầm lỗi
Không còn sợ ngày mưa con đường lầy lội
Ngang qua chìm nổi thăng trầm
Cũng từng có lúc điên rồ ước mình điếc câm
Trước mọi buồn vui cuộc sống
Để rồi nhận ra những điều may mắn
Từ những cay đắng ngọt bùi
Ai cũng chỉ sống một đời
Đủ sướng vui sầu tủi
Dù biết rằng người ta nói dối
Vẫn mỉm cười
Thì họ cũng chỉ khi lừa được người
Tin tưởng họ thôi.
Hà Nguyễn 24/9/21
VỤN VỠ
Ta cõng nồng nàn về phố thị
Trả cho người
Ánh đèn đêm chơi vơi
Nhuộm vàng hiu hắt
Những ô cửa sổ đổi màu trong chớp mắt
Ta hoá đá giữa đời
Lời ngọt ngào chót lưỡi đầu môi
Niềm tin chỉ một lần thôi... đặt không đúng chỗ
Ta luôn tin rằng bầu trời sau bão tố
Sẽ trở lại bình yên
Còn người cứ mãi hứa rồi quên
Ta chai lỳ cảm xúc
Con chim bay một mình thường có đôi cánh mạnh mẽ nhất
Dù biết nói ra sự thật rất dễ mất lòng
Ta đã quên người từ vụ lúa gặt xong
Bởi nhiều lần thất hứa
Cánh đồng mùa này nắng như đổ lửa
Ta lạnh cõi lòng
Trả hết nồng nàn từng sưởi ấm những ngày đông
Ta rời xa phố thị...
Hà Nguyễn 18/6/21
EM CHẲNG THỂ TÌM VỀ CHIẾC LÁ DIÊU BÔNG
Chị biết không
Đâu phải chiếc lá diêu bông nào cũng được hái về từ lòng chân thật
Có những chiếc lá người ta cố tình phết lên vị ngọt ngào của mùi hương cỏ mật
Giả vờ đến để khất thực trái tim
Chị cả tin
Xoè tay nâng niu chiếc lá ngỡ họ đã vất vả kiếm tìm
Vô tư đón bão giông mà ngỡ bình yên đậu bến
Vắt kiệt yêu thương đâu màng tính đếm rồi cho đi
Chị tưởng lầm đó là cuộc tình cuồng si
Là say mê ái mộ
Vun đắp sẻ chia nồng nàn nhung nhớ
Đâu ngờ...
Chị giấu nỗi buồn vào trong những câu thơ
Giấu giấc mơ lưng chừng vỡ vào hoàng hôn tím ngắt
Tự hỏi con người có bao nhiêu gương mặt
Đằng sau nụ cười là hạnh phúc hay nước mắt khổ đau
Em lại thẫn thờ chờ lá những mùa sau...!
Ha Nguyen 02/02/21
DỰ CẢM
Đêm trầm tư
Thèm được tựa vào lời ru ngọt ngào của mẹ
Ước giống hồi thơ bé, ngụp lặn trong những câu ca
Mùa lúa chín đi qua, ai quên về gặt?
Giá chẳng phải lớn lên, chẳng phải gồng mình bon chen với hơn thua được mất
Cứ cả tin những lời đường mật là sự ngọt ngào
Người trưởng thành cũng có lúc chênh chao
Sợ những không đầu không cuối
Đến bao giờ anh mới thôi nói dối
Rằng những vì sao
Dù ở rất cao
Không cô đơn và không bao giờ khóc
Có những gặp gỡ sẽ quên ngay trong chốc lát
Có những thoáng qua day dứt cả cuộc đời
Nếu trái chín chẳng bao giờ rơi
Thì chẳng phải mồ côi mẹ nhỉ?
Hạnh phúc chắt chiu từ những điều giản dị
Gặp gỡ rồi lại sợ chia ly
Chẳng thể nào nguôi được những sầu bi
Trước những ra đi không hẹn ngày trở lại
Thương dòng sông khóc trong chiều hoang hoải...
Hà Nguyễn 28/6/21
CON CỦA NÚI
Con lớn lên bên nếp nhà sàn tựa vào vách núi
Mẹ dắt đến trường học chữ và tiếng nói của miền xuôi
Để con hiểu lá trầu xanh quệt với vôi tôi
Là tượng trưng cho tình người son sắt
Bao mùa ong đi lấy mật
Bao mùa trăng vắt qua nương nghe ông mo đẻ đất đẻ Mường
Con đã biết cách cầm liềm
Biết chặt nứa lam cơm
Cô dạy con biết thương
Tấm lưng còng xuống theo thời gian của mẹ
Biết nâng niu giữ gìn trân quý
Phong tục bản làng
Mẹ dặn con xuống phố học ở người cái ngoan
đi đâu cũng không được quên những con đường nối mường với mường
Không được quên cách lam cơm bên bếp lửa
Không được quên bát canh chua nấu bằng trái bứa đậm vị rừng...
Hôm nay những người bạn miền xuôi về bản thăm thung
Thăm nhà sàn nằm lưng chừng đồi tắm trong hoa và nắng
Bên vò rượu cần cái nắm tay nồng ấm
Có lá trầu cay say lắm hương tình...
Hà Nguyễn 16/4/21
ĐỪNG
Anh đừng mang lời thề ra làm trò đùa nữa
Những lời đã hứa phủ xanh rêu
Em không tiếc khi kiệt cùng dốc cạn lòng yêu
Mà chỉ tiếc tin anh nhiều hơn những gì có thể
Em bồng bột, dại khờ, bao dung... có phải thế nên anh mặc kệ
Thả trôi cảm xúc lang thang
Hay chính em là kẻ đa mang
Thương những trái ngang vui buồn lỡ cỡ
Anh đừng mang tình em ra làm trò đùa nữa
Rồi lại lần lữa hết mùa cau
Đừng nói rằng mình có cả cuộc đời chỉ dành để thương nhau
Mà quên mất nỗi đau thường bắt đầu từ những điều nhỏ bé
Khi chẳng còn yêu thì sẽ có ngàn vạn lý do cho những lần đến trễ
Giận hờn, trách cứ, im lặng, rời xa
Anh từng bảo đàn ông không bao giờ muốn là người nói ra
Lời tạ từ khi tình vơi cạn
Mỗi chúng ta đều đặt ra những lằn ranh giới hạn
Của riêng mình
đừng nhân danh đừng vòng vo bằng những khái niệm trá hình
Cũng đừng mang tình em ra làm trò đùa nữa, những lời đã hứa hoá tàn tro...
Hà Nguyễn 9/8/21
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .