Top 9 Đoạn văn, bài văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" (Ngữ văn 7- SGK Chân trời sáng tạo) hay nhất
Mời các bạn tham khảo một số đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" (Ngữ văn 7- SGK Chân trời sáng tạo) hay nhất mà Alltop.vn đã tổng hợp trong bài viết dưới...xem thêm ...
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 1
Nguyễn Ngọc Tư với Mùa phơi sân trước đã để lại cho người đọc nhiều cảm xúc. Tác phẩm là dòng hồi tưởng về những kỉ niệm của tuổi thơ về “mùa phơi sân trước”. Khi còn nhỏ, tác giả đã đạp xe trên con đường để về nhà ngoại vào mùa Chạp; ngắm nhìn những nhà xung quanh đường với những chiếc giàn phơi chật đồ; bắt gặp người ta ép chuối khô mà nước miếng ứa ra… Và cả bài học mà má đã dạy khiến cho tác giả nhận ra bài học quý giá, đến giờ vẫn còn nhớ mãi. Những kỉ niệm đã gợi lên nỗi xao xuyến, bồi hồi về tuổi thơ cũng như nỗi niềm thương xót trước những mảnh đời nghèo khổ.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 2
Văn bản “Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư đã gợi cho tôi nhiều cảm xúc. Tác giả đã kể lại những kỉ niệm hồi con nhỏ hiện lên đầy chân thực. Đó là lúc đạp xe trên con đường để về nhà ngoại vào mùa Chạp. Hay trên đường đi ngắm nhìn những nhà xung quanh đường với những chiếc giàn phơi chật đồ. Đặc biệt là cứ mùa Chạp thể nào cũng gặp người ta ép chuối khô. Qua những kỉ niệm đó, tác giả bộc lộ nỗi nhớ quê hương, cũng như sự đồng cảm, thương xót cho những mảnh đời nghèo khổ. Hình ảnh thiên nhiên cùng những suy nghĩ, cảm xúc của tác giả, tạo sự rung động cho bạn đọc về mọi vật. Tôi cảm thấy vô cùng yêu thích tác phẩm này.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 3
Nguyễn Ngọc Tư là một cái tên sáng được chú ý trong nền văn trẻ đương đại. Với phong cách sáng tác đậm chất Nam Bộ gần gũi, giản dị cô có rất nhiều tác phẩm đặc sắc. Trong đó phải kể đến đoạn trích “ Mùa phơi sân trước”. Đoạn trích là những kỉ niệm tuổi thơ của tác giả, đó là những kỉ niệm hết sức bình dị mà gần gũi, là cuộc sống hàng ngày của người dân nơi cô sinh sống. Ở đó có căn nhà của ông ngoài chất đầy những món đồ hoài cổ, là những kỉ niệm về mùa Chạp khi tác giả đi trên đường ngày còn bé. Cái “tôi” của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 4
“Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, là những kỉ niệm của tác giả ngày còn bé, những lần đạp xe trên con đường về nhà ngoại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh hết sức bình dị và gần gũi. Trong suốt tác phẩm là nỗi nhớ của tác giả về mua phơi trước sân trong kí ức tuổi thơ của tác giả. Việc sử dụng từ ngữ địa phương trong tác phẩm cũng không hề gây khó hiểu nhiều cho người đọc mà thay vào đó nó mang lại cho mỗi người đọc một cảm giác chân thực, giản dị như chính người đọc được nhìn thấy những gì trong kí ức của tác giả. Quang cảnh thiên nhiên, sự vật, sự việc được tác giả miêu tả một cách vô cùng gần gũi, chân thực, tất cả đều thật bình dị đến lạ thường. Tất cả nỗi nhớ của tác giả cũng như quanh cảnh thiên nhiên, sự vật sự việc trong tác phẩm đã làm lên chất trữ tình trong văn bản.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 5
Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, ngôn từ gần gũi với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân. Đó là những kỉ niệm của chính bản thân tác giả đã kể lại. Góc nhỏ ấy có tấm lưng ông ngoại, có căn nhà chất đầy những món đồ hoài cổ, có mái hiên của bà cụ hiền như bà nội, có những chiếc bánh thảo thơm đồng bãi,… Cứ thế miền Tây hiện ra gần gũi tưởng như có thể chạm tới để cảm nhận cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình cảm. Đoạn trích này cũng chính là nỗi nhớ của tác giả dành cho mùa phơi trước sân tại vùng quên tác giả, chỉ là phơi những đồ ăn dản dị bình thường nhưng nó lại tạo lên một khung cảnh hết sức yên bình. Chất trữ tình trong văn bản, tác giả thể hiện nỗi nhớ của mình về “mùa phơi sân trước” cùng với việc sử dụng các từ ngữ miêu tả đã khiến cho quang cảnh thiên nhiên, các sự vật, sự việc trở nên gần gũi và thân thuộc hơn.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 6
Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, ngôn từ gần gũi với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân. Đó là những kỉ niệm khi còn nhỏ của tác giả đạp xe trên con đường về nhà ngoại vào mùa Chạp. Đó là kỉ niệm trên đường đi ngắm nhìn những nhà xung quanh đường với những chiếc giàn phơi chật đồ. Sau khi mùa mưa đi để những ngày hửng nắng đến những chiếc giàn của người dân luôn bận rộn phơi đủ thứ trên đó. Càng về cuối năm giàn phơi càng bận rộn và đặc biệt là tới mùa Chạp thể nào cũng có thể bắt gặp người ta ép chuối khô. Cái "tôi" của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 7
“Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, là những kỉ niệm của tác giả ngày còn bé, những lần đạp xe trên con đường về nhà ngoại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh hết sức bình dị và gần gũi. Cái "tôi" của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả. Cái tôi của tác giả là một cái tôi chiêm nghiệm, lắng đọng lại cảm xúc, cái tôi đang ngắm nhìn mọi thứ còn trong kí ức tuổi thơ một cách vô cùng quý trọng. Tuy chỉ là những khung cảnh, những con đường, những thức đồ hết sức bình dị thế nhưng trong kí ước của tuổi thơ của tác giả chúng thật tuyệt vời.
Đoạn văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước" - mẫu 8
Cái tên Nguyễn Ngọc Tư trở thành tâm điểm của hy vọng vào một nền văn trẻ đương đại, là một trong mười nhân vật trẻ xuất sắc tiêu biểu của năm 2000. Với phong các sáng tác đậm chất Nam Bộ, bình dị và gần gũi với đời thường cô đã có rất nhiều tác phẩm đặc sắc. Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” là những kỉ niệm tuổi thơ của tác giả. Góc nhỏ ấy có tấm lưng ông ngoại, có căn nhà chất đầy những món đồ hoài cổ, có mái hiên của bà cụ hiền như bà nội, có những chiếc bánh thảo thơm đồng bãi,… Cứ thế miền Tây hiện ra gần gũi tưởng như có thể chạm tới để cảm nhận cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình cảm. Cái “tôi” của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả.
Bài văn cảm nhận bài "Mùa phơi sân trước"
Mùa phơi sân trước được in trong tập “Bánh trái mùa xưa”, NXB Hội nhà văn, 2015. Tản văn là một tác phẩm mang đậm dấu ấn nhà văn, với phong cách trữ tình độc đáo. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ của chị Tư khi nhớ về những mùa phơi sân trước ở quê nhà.
Kết cấu tản văn ngắn gọn với hai nội dung chính. Phần đầu là những kỷ niệm của tác giả khi nhớ về những mùa phơi sân trước. Phần còn lại là những tình cảm của tác giả được thể hiện qua tản văn này. Tản văn sử dụng khá nhiều phương thức biểu đạt như tự sự, miêu tả, biểu cảm, với ngôn ngữ tinh tế, sống động, giàu hình ảnh và chất trữ tình. Có thể nói tác phẩm đã gieo vào lòng người đọc những tình cảm thật sâu sắc.
Tản văn bắt đầu bằng hình ảnh hồi còn nhỏ của nhà văn “Hồi con nít thích đi xe đạp về nhà ngoại bằng con đường xóm cặp mé sông Rạch Rập”. Chị Tư nhớ lại những kỷ niệm ấu thơ khi thong dong trên chiếc xe đạp về nhà ngoại chơi. Dọc đường đi có nhiều thứ thật thú vị , tận hưởng cảm giác được hít hà cái se lạnh của gió chướng. Khung cảnh quê ngoại hiện ra với những nét vẽ dung dị, mang vẻ đẹp đặc trưng của những làng quê vùng sông nước. Đó là những dòng chảy đỏ thắm suốt thoắt ẩn thoắt hiện sau những lùm cây hoang dại. Đó là không khí tết tràn ngập ở khắp mọi nơi, trên sân nhà, trên những giàn phơi. Nhưng thích nhất là được ngắm những giàn phơi trên sân trước nhà.
Trong ký ức của nhà văn quê hương còn rất nghèo, nhà nào cũng toàn sân đất nên muốn phơi đồ gì ngon thì nhà nào cũng làm một giàn phơi nhỏ ở trước nhà. Suốt 6 tháng mưa, giàn phơi ấy là nơi để phơi củi, chiếu hay gối. Những ngày nắng hửng thì trên giàn luôn có thứ gì đó như mớ cám mốc, cơm nguội, bột gạo thừa trong lúc làm bánh, mấy trái đậu bắp già làm giống cho mùa sau. Càng về cuối năm người ta càng phơi nhiều thứ lên như bánh gừng, củ kiệu, mứt gừng, chuối ép. Ở đây tác giả đã sử dụng thủ pháp liệt kê để cho thấy sự đa dạng và phong phú trong đời sống tinh thần, vật chất của người dân nghèo quê mình. Qua đó còn thể hiện trí nhớ, tình cảm của tác giả khi nhớ về những kỷ niệm thời ấu thơ.
Với lũ trẻ con còn gì thích hơn khi được ngắm nghía và hít hà những mùi thơm thú vị từ những món ăn dân giã trên giàn phơi. Nhân vật tôi vừa đạp xe, vừa tưởng tượng ra hương vị ngọt ngào ấy “Chuối phơi đủ nắng có thể ăn tới ra Giêng.. đem dầm nước đá uống cũng ngon thấu trời”. Chân đạp xe rõ ràng không mỏi nhưng tâm rã rời, cứ chạy theo đuổi miết những giàn phơi, hụt hơi, chới với. Thế là cứ về đến nhà là kêu má phải làm bằng được những món này, món kia giống nhà người ta. Má chỉ cười và đáp rằng không phải nhà người ta có là mình cũng phải có.
Tôi thấy mình dại hơn cả tuổi 13 khi chẳng thể hiểu được những câu nói ấy của má. Cũng may qua chạp tôi cũng lớn dần, trưởng thành hơn trong suy nghĩ, bài học của người của ta má không nhắc lại nữa nhưng tôi nhận ra ý nghĩa trong câu nói đó của má. Vì nhà mình còn rất nghèo, phải chạy ăn từng bữa, làm gì có nhiều đồ ăn vặt như nhà người ta. Cuộc sống của gia đình lam lũ khiến tôi buộc phải trưởng thành, để rồi nhớ lại những kỷ niệm đã qua, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tản văn được kể và miêu tả bằng người kể chuyện ngôi thứ nhất. Việc sử dụng ngôi thứ nhất khiến câu chuyện, những kỷ niệm của tác giả trở nên chân thật, gần gũi và tạo được sự đồng cảm sâu sắc ở người đọc. Những từ ngữ liệt kê, hình ảnh sống động, giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng cho ta thấy một tình cảm gắn bó tha thiết của tác giả với quê hương, đất nước. Điểm tựa trữ tình vẫn là mạch cảm hứng chủ đạo, xuyên suốt tản văn này và đó cũng là đặc trưng của tất cả các tác phẩm cùng thể loại khác. Có những câu văn, từ ngữ được sử dụng rất tinh tế thể hiện tài năng lựa chọn, sáng tạo của tác giả “mâm mứt tắc đỏ au đằng kia làm mình lim chết một cách lim dim như tụi kiến”, hay “lũ ong kéo tới dập dìu, lảo đảo bay đậu như say, những con ong sa đà ở giàn phơi”.
Có thể nói Mùa phơi sân trước là một trong những tác phẩm thành công của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Với ngôn ngữ mang đậm màu sắc địa phương, hình ảnh trong sáng, giản dị, tác phẩm đã gieo vào lòng người đọc những tình cảm thật tha thiết, gắn bó. Để thấy được những kỷ niệm tuổi thơ tuy nghèo khổ nhưng mãi là miền ký ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Hãy đăng nhập để bình luận
Đăng nhập bằng facebook hoặc google để bình luận .